Chương 11: Chảy máu rồi!

Cách khu vực nhà mà thanh niên tri thức ở tầm mười mấy mét, Thẩm Sâm đột nhiên dừng bước.

Sau lưng, trong suốt hành trình Cố Nhuyễn Nhuyễn luôn đi sát sau lưng anh, nên vừa rồi không chú ý, liền trực tiếp đυ.ng phải anh, lưng anh vừa cường tráng vừa rắn rỏi, đυ.ng vào không khác gì đâm vào tường.

“A, đau quá.” Cô ôm lấy cái mũi đang đau nhức, Cố Nhuyễn Nhuyễn lùi lại một bước, cúi đầu xuống, hai dòng nước mắt cũng tuôn ra rồi.

Đau như vậy, không lẽ sống mũi cô gãy rồi sao. Chuột hamster sợ hãi suy nghĩ, bàn tay nhỏ đang ôm lấy mũi không nhịn được mà sờ sờ sống mũi.

Vẫn tốt, vẫn tốt, không gãy, vẫn còn đây, chỉ là bị sưng lên một chút.

Nhưng mà, thực sự rất đau nha!

Đau đến mức chảy cả nước mũi rồi, một dòng chất lỏng ấm ấm từ trong khoang mũi chảy ra, Cố Nhuyễn Nhuyễn vội vàng ngẩng đầu lên, đồng thời hít một hơi thật sâu, muốn nó chảy ngược trở lại không để nó chảy ra ngoài.

Tuy nhiên, chất lỏng màu đỏ ấy vẫn cứ chảy, mũi vẫn cứ đau, cô dùng bàn tay nhỏ lau một cái liền xuất hiện màu đỏ tươi dính trên tay.

Chảy máu rồi! Con mắt trợn to tròn vo, đầu óc Cố Nhuyễn Nhuyễn liền biến thành một mảng trống rỗng.

Thị lực của tộc chuột hamster như cô không được tốt lắm, thường ngày có thể cảm nhận nhạy bén với động tĩnh bên ngoài phụ thuộc vào khứu giác, thính giác, xúc giác, xuất sắc.

Từ lúc cô được sinh ra đến lúc thành tinh một miếng da cũng chưa từng rách vậy mà bây giờ mũi bị thương, còn chảy cả máu, liệu mũi cô sau này sẽ hỏng luôn sao?

Lần đầu tiên trải qua cảm giác mũi bị thương, không có bất kì khái niệm y học nào, chuột hamster nhỏ bị dọa sợ, bàn tay nhỏ không ngừng che mũi đang chảy máu, trong hốc mắt đã ngấn lệ, cảm thấy rất ủy khuất, chiếc miệng nhỏ cũng bị dọa sợ đến run run.

Thẩm Sâm chính là cố ý dừng lại, nhưng anh không nghĩ tới việc Cố Nhuyễn Nhuyễn sẽ trực tiếp đâm thẳng vào anh, nhìn tình huống này, nhóc đáng yêu đang ủy khuất bất bình tố cáo anh, người luôn bình tĩnh như anh vậy mà bây giờ tay chân nay lại luống cuống không biết làm gì, nhưng rất nhanh sau đó anh kịp phản ứng trở lại

“Lại đây, bỏ tay ra, anh xem.” Lấy bàn tay nhỏ đang ôm chặt mũi để không cho máu chảy của cô ra, Thẩm Sâm ôn nhu dỗ dành vừa nói, một tay vừa nhẹ nhàng khẽ nâng đầu cô lên, sau đó, tỉ mỉ quan sát một hồi tình trạng mũi cô.

Cái mũi xinh xắn thanh tú giờ đây đã đỏ bừng, tổng thể sưng lên một chút, nhưng tình trạng không phải quá nghiêm trọng, theo như kinh nghiệm, máu mũi này một lúc nữa sẽ ngừng.

Nếu là anh hoặc người khác, với mức độ bị thương như vậy, chỉ cần lau sạch máu mũi, không cần để ý đến nó, không bao lâu nó sẽ tự lành.

Nhưng đối mặt với cô nhóc yếu ớt này, nếu để mặc cô không quan tâm, cho dù là Thẩm Sâm cũng có cảm giác làm như vậy hình như có chút quá đáng.

Hơn nữa, nếu không phải do anh đột ngột dừng lại, thì cô cũng sẽ không đυ.ng vào. Nghĩ tới đây, Thẩm Sâm nhẹ nhàng đưa đầu Cố Nhuyễn Nhuyễn xuống, sau đó đợi máu mũi chảy ra, nhẹ nhàng bóp chặt lấy cánh mũi cô.

Cố Nhuyễn Nhuyễn bị dọa sợ không dám động đậy, ngoan ngoãn để mặc cho anh xử lý.

Hai người đứng đối mặt nau, bởi vì cô cần giúp giữ mũi, bọn họ đứng rất gần, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập từ l*иg ngực anh, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.

Thẩm Sâm rất cao, Cố Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy anh phải cao một mét tám năm trở lên, lúc giúp cô ngăn không cho mũi đang chảy máu, anh phải khom người cúi đầu.

Nếu anh thấp xuống một chút nữa, cằm của anh vừa vặn có thể đặt lên tóc cô rồi, Cố Nhuyễn Nhuyễn không khỏi liên tưởng lung tung.

Thẩm Sâm chỉ cảm thấy lòng ngực có chút ấm áp, thân thể mảnh khảnh yếu ớt dựa vào người anh, cúi đầu nhìn xuống thấy người trong lòng đã nhắm mắt ngất đi rồi.