Chương 10: Suýt chút nữa cô làm mất áσ ɭóŧ

Cô hoàn toàn không biết rằng bản thân suýt làm mất áσ ɭóŧ, Cố Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy bộ quần áo anh đưa.

Sau khi thấy cô ngoan ngoãn cầm quần áo, Thẩm Sâm hài lòng xoay người đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Một mình một căn phòng, Cố Nhuyễn Nhuyễn ngồi bên giường, bộ quần áo trong tay cô vô cùng mềm mại, từ nhỏ cô đã rất thích những thứ mềm mại nên theo bản năng vùi đầu vào trong quần áo ngửi ngửi.

Thơm quá.

Cô có chút khó tin với mùi hương trên bộ quần áo, không khỏi cúi đầu ngửi thêm lần nữa, quả thật bộ quần áo trong tay cô tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Cô tò mò tự hỏi quần áo này có phải được giặt bằng xà phòng bồ kết không nhỉ?

Cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ quần áo chỉ mới phơi một lúc đã khô, bất ngờ hơn là tên xấu kia thế mà lại lại giúp cô giặt quần áo.

Chuột hamster nhỏ thích sạch sẽ, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nhuyễn Nhuyễn bùi trong bộ quần áo, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía cửa, trong lòng như đang suy nghĩ.

Nhân vật phản diện trong sách có vẻ khá ổn.

Phía sau ngôi làng là một ngọn núi.

Thẩm Sâm đưa Cố Nhuyễn Nhuyễn về lại điểm thanh niên trí thức, anh đi qua một con đường rất vắng vẻ, cách xa ngôi làng, chỉ cần xuyên qua ngọn núi phía sau là có thể trực tiếp quay về điểm thanh niên trí thức ở đầu phía đông của ngôi làng mà không cần đi qua giữa làng.

Đường núi khó đi, rất nhiều cây cối, cỏ dại, rắn và côn trùng, hơn nữa ngọn núi này từ lâu đã có rất nhiều lời đồn đáng sợ nên ngày thường con đường này ít người đi qua, cũng ít người biết đến.

Nguyên chủ ở nông thôn chưa đầy một năm, cơ thể yếu ớt, ngoại trừ một số việc cần thiết phải, còn lại cô đều từ chối tất cả các hoạt động thể chất.

Người trong thôn đã cảnh báo người dân trong khu thanh niên trí thức không được lên núi vào ngày thường, vì vậy Cố Nhuyễn Nhuyễn từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không tìm kiếm những thông tin liên quan về con đường này, vì vậy đương nhiên cô không biết con đường này có thể dẫn về điểm thanh niên trí thức.

Khoảng cách quả thật gần hơn nhiều so việc phải đi băng qua làng.

Hai người một người đi sau băng qua con đường vắng vẻ, Cố Nhuyễn Nhuyễn đi phía sau, mang theo chiếc giỏ nhỏ mà Thẩm Sâm đưa cho cô trước khi đi ra ngoài, chiếc mũi nhỏ của cô thỉnh thoảng cử động, tò mò quan sát cảnh vật xung quanh, đôi mắt trong veo không giấu được hưng phấn.

Nếu cô đoán không sai thì trong ngọn núi này có linh lực, tuy rằng tương đối nhỏ nhưng cũng có thể giúp cô có thể tu luyện khi ở thế giới này.

Từ khi chuyển hóa đến nay cô chưa hấp thụ linh khí nên tu vi trì trệ, dòng nước nhỏ thường không đủ. Hiện tại đã khá hơn một chút, cô đã có linh khí trở lại, không còn phải lo lắng khi nào dòng nước nhỏ của mình một ngày nào đó đột ngột hết đi.

Cô rất vui vẻ, lông mày cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng không thể khống chế, chuột đồng nhỏ vui đến mức muốn nhảy nhót tại chỗ.

Nếu không phải tên tiểu nhân Thẩm Sâm vẫn đang ở phía trước, Cố Nhuyễn Nhuyễn đã dựng đôi tai nhỏ nhắn của mình lên rồi.

Cỏ dại ven đường cao gần bằng bắp chân hai người, nếu không cẩn thận có thể bị chúng cắt.

Thẩm Sâm thường xuyên lên núi, chuyện này đối với anh không thành vấn đề, anh đi chậm rãi về phía trước, dùng chân giẫm lên rễ cỏ dại cao nửa mét, sau đó đẩy chúng sang hai bên. Đám cỏ vì động tác của anh mà rẽ sang hai bên, để lộ một con đường.

Đồng thời, tay anh cầm một cành cây, không ngừng đập nhẹ vào đám cỏ dại trên đường, khi anh di chuyển, thỉnh thoảng lại có một số côn trùng nhỏ bay từ đám cỏ dại.

Cố Nhuyễn Nhuyễn đi theo con đường mà anh đã mở.

Không phải Thẩm Sâm không để ý động tĩnh phía sau, mà là vì không muốn quấy rầy một cô nhóc nhút nhát, anh dùng tầm nhìn ngoại vi của mình để quan sát mọi chuyện phía sau lưng.

Người đàn ông này vô cùng đặc biệt.

Trên đường chứng kiến

toàn bộ quá trình, Thẩm Sâm ánh mắt tối sầm lại, vẻ mặt mờ mịt không rõ ràng trong bóng cây lấm tấm, sau đó, trầm ngâm lấy lại tinh thần, tiếp tục mở đường.

Hai người im lặng suốt chặng đường.