Chương 9: Nắng xuân ló xuyên qua váy lụa mỏng manh.

Làn da trắng nõn ửng đỏ, ánh mắt đen láy trong vắt lúc này lại tràn đầy vẻ say đắm và mến mộ, nhìn chằm chằm không rời dáng vẻ đó, vẻ đẹp quyến rũ mê người ai nhìn vào cũng bị thu hút.

“Đừng nhìn anh như vậy.” Tay anh rời khỏi mái tóc cô, dùng tay nhẹ nhàng che đi ánh mắt mãnh liệt của cô, Thẩm Sâm quay mặt đi ho nhẹ, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy xấu hổ như vậy, đôi tai ẩn sau tóc cũng đã đỏ bừng.

Cố Nhuyễn Nhuyễn vừa rồi chỉ là nhất thời sững sờ một chút, bây giờ cô đã tỉnh táo trở lại, nhìn xuống tư thế mờ ám hiện tại của hai người không nhịn được đỏ mặt, đôi mắt đã bị bàn tay ấm nóng của anh che đi, không thấy được gì. Bởi vì không nhìn thấy nên những giác quan khác càng đặc biệt trở nên nhạy cảm hơn.

Ví dụ như bây giờ, cô cảm nhận rất rõ xúc cảm trước ngực cô, nóng bỏng, tê dại.

Nhiệt độ cơ thể của đàn ông rất cao lại áp sát vào cơ thể cô, sự hòa hợp giữa cứng rắn và mềm mại, bờ mông của cô bị những hành động vô tình lướt qua càng trở nên nhạy cảm khác thường, quần áo mới chỉ cọ sát qua nhẹ một chút, cơ thể cô đã trở nên run lẩy bẩy, may mắn có đồ lót nên không lộ rõ, nhưng nhìn kĩ thì vẫn có thể nhìn ra.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên mặt cô, Cố Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy da thịt râm ran nóng rực, một số nơi còn ngứa ngáy vô cùng khó chịu.

Chỉ là trong lòng vẫn còn phải tập trung chính sự, nên đành tạm thời bỏ qua những phản ứng sinh lý của cơ, đôi tay nhỏ bé của Cố Nhuyễn Nhuyễn đặt trước ngực người đàn ông, dùng sức đẩy ra, cô ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Anh, anh đè trúng em rồi.”

Thân dưới mềm mại của cô bị vật gì đó cứng cáp chọc vào, cô liền biết người đàn ông này phát tình rồi, nhưng bây giờ bọn có có chuyện quan trọng cần thảo luận nên không thể làʍ t̠ìиɦ được. Sợ anh làm bậy, Cố Nhuyễn Nhuyễn càng thê, sốt ruột, lấy hết dũng khí, giọng nói có chút gấp gáp lặp lại lần nữa: “Anh, anh đè trúng em rồi.”

Nói xong, Cố Nhuyễn Nhuyễn vội vàng cúi đầu xuống, cái miệng nhỏ liền bặm lại, cô sợ anh sẽ trở mặt, trong sách từng đề cập về tính cách của trùm phản diện nắng mưa thất thường, nói trở mặt liền trở mặt ngay, cô vừa rồi lớn tiếng với anh như vậy, không biết anh có tức giận không.

Nhưng cô không biết, những lời nói tưởng chừng giận dỗi của cô khi vào tai người nào đó lại nghe chỉ giống như một cô gái Giang Nam đang thầm thì nói chuyện, vô cùng mềm mại dễ chịu, hoàn toàn không có chút lực sát thương nào, ngược lại lại giống như đang làm nũng vậy.

Hàng lông mi dài lướt nhẹ qua lòng bàn tay khiến anh không khỏi cảm thấy hơi nhột, ánh mắt Thẩm Sâm nặng trĩu. Anh chiều theo ý cô, tay rời khỏi đôi mắt, hai tay chống bên người cô, cúi đầu nhìn chăm chú.

Thân thể nhỏ xinh ngoan ngoãn nằm dưới người anh, quần áo xộc xệch, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng. Đột nhiên, trong đầu anh hiện ra một câu thơ cổ đã đọc qua rất lâu trước đây

La quần vị giải xuân quang tiết, bạc y nan yểm tiếu song phong.*

* Nắng xuân ló xuyên qua váy lụa, mỏng manh khó che được những gì đẹp đẽ.

So với hoàn cảnh bây giờ, thật sự vô cùng hợp ý thơ.

Đôi tay nhỏ bé của Cố Nhuyễn Nhuyễn cố gắng đẩy anh ra, nhưng qua một hồi lâu, thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô không nhịn được nữa, níu lấy áo anh, kéo một cái, hàm ý muốn anh thỏa hiệp.

Thẩm Sâm rất tự nhiên đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ đang liên tục ngọ nguậy của cô, không giống bàn tay thô ráp cứng rắn của anh, bàn chân của cô nhỏ nhỏ, lại vô cùng mềm mại, vừa mịn vừa mềm, một vết chai cũng không có.

Trông không giống người đã ở thôn quê một năm.

Từ lúc sáng, cô đã có chút khác thường, trong lòng anh hoài nghi, nhưng ngoài mặt thì lại có vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Thẩm Sâm nắm lấy không buông bàn tay nhỏ bé của cô, kéo người, đứng thẳng dậy.

Trong lúc đó, anh thuận tay đem Cố Nhuyễn Nhuyễn đã sớm nằm ở trên giường kéo ngồi dậy, sau đó mang quần áo ngày hôm qua cô mặc từ ngoài cửa đi vào, đưa cho cô.

“Thu dọn chuẩn bị một chút đi, anh đưa em về.”