Chương 8: Chẳng phải tối qua em rất táo bạo sao?

Cô nhẹ nhàng kéo lọn tóc nhỏ trên đầu, duỗi cơ thể nhỏ ra, nằm dài trên khe cửa, nhìn bầu trời bên ngoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ buồn bã.

Tốt…

Cô vừa vuốt ve bộ lông của mình, vừa kéo dép lên giường vừa nghĩ ngợi. Chuột hamster có đặc tính thích sạch sẽ, không thích bừa bộn, Cố Nhuyễn Nhuyễn cũng giống như vậy.

Cô nhìn đóng ga trải giường bừa bộn, không nhịn được lập tức ra tay dọn dẹp. Đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm đóng ga trải giường một hồi lâu rồi liếc nhìn ra ngoài.

Một hồi sau, cô đem khăn trải giường trải ra rồi lại cuộn tròn nó lại, đưa hai chiếc gối đang nằm lộn xộn đặt lên đầu giường, cuối cùng đặt những tấm ga trải giường hình vòng cung vào giữa hai chiếc gối.

Sau khi phân ra một cái lỗ nhỏ, cô nghiêng nghiêng cái mông nhỏ của mình và trốn vào cái lỗ đó.

Điểm Thanh niên trí thức cách nơi này khá xa, trên đường về cô còn phải băng qua một ngôi làng nhỏ, nhưng bây giờ trời đã tối, người trong làng lại ra vào nhiều như vậy, cô nên quay về như thế nào đây?

Trên người cô bây giờ là một bộ váy vô cùng gợi cảm, nếu cô mặc bộ váy này ra ngoài chẳng khác nào cô đang trơ trẽn công khai dụ dỗ người khác sao, nhưng nếu cô không quay lại, bà chủ Uyển Nhi nhất định sẽ tìm cách đưa người đến để bắt cô. Haiz, đến bây giờ cô vẫn không thể hòa nhập với người trong làng.

Cô nghe nói ở thời đại này ăn trộm sẽ mọi người lôi ra chỉ trích và ném trứng thối vào người thậm chí là đánh đập, nghe thôi cũng cảm thấy thật đáng sợ!

Lẽ ra cô không nên ham vui ở London mà dây dưa với tên tiểu nhân Thẩm Sâm kia. Tình huống của cô bây giờ ngồi trên lưng hổ, muốn xuống mà không xuống được, cô phải làm sao đây?

Nằm trong chăn, Cố Nhuyễn Nhuyễn cắn móng tay đau đầu suy nghĩ cách trở về, vì suy nghĩ mà hai má căng phồng lên khiến khuôn mặt trắng trẻo của cô như một trái banh.

Nó có xảy ra hay không cũng không ảnh vấn đề gì.

Thẩm Sâm từ trên núi trở về, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy là một người phụ nữ ôm đầu nằm trên giường, cặp mông chổng lên

như đà điểu, vì tư thế này của cô mà chiếc áo xám của cô nhăn nhúm lại khiến cho một phần da thịt trắng sáng lộ ra giữa lớp quần áo.

Mắt Thẩm Sâm tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm phần da thịt trắng như tuyết bị lộ ra trên cơ thể cô, bất giác xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, cảm giác mềm mại và chân thật lúc sáng dường như vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay anh.

Cố Nhuyễn Nhuyễn không biết gì vẫn vùi đầu vào trong lỗ nhỏ trong chăn nghiêm túc nghĩ cách để quay trở về, vì buổi sáng, hai người âu yếm, ôm ấp nhau rất lâu nên bây giờ cô cũng theo đó mà dần quen thuộc mùi hương của Thẩm Sâm. Vì vậy trong nhất thời cô không phát hiện ra anh trở lại.

Cho đến khi một bàn tay nóng hổi chạm vào vòng eo bị lộ ra khỏi chiếc áo của cô, làn da mát lạnh của cô đột nhiên tiếp xúc với nhiệt độ nóng như thiêu đốt, Cố Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức cảnh giác từ cái lỗ nhỏ trên tấm ga trải giường xoay người né đi tránh bàn tay lạnh như sắt của người kia. Sau khi làm một loạt động tác tránh đi bàn tay của “người kia”, cô cảnh giác quay lại nhìn hung thủ, sau khi phát hiện là Thẩm Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt to tròn nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ.

Đừng chạm vào eo của chuột hamster!

Thẩm Sâm nhướng mày thu tay lại, nghiêng người về phía cô, ôm cô vào lòng. Mặc dù anh không hết ý nghĩ trong ánh mắt của cô, nhưng anh đoán có lẽ cô đang trách móc anh khiến cô sợ hãi.

"Sao lại rụt rè vậy chứ? Tối qua chẳng phải em rất bạo dạn sao?"

Ngón tay anh đùa giỡn với mái tóc xõa trên ngực cô, đôi mắt quyến rũ nhìn người phụ nữ dưới thân mình, trầm giọng hỏi..

Anh có một đôi mắt rất đẹp, hẹp và sâu, khi anh dùng đôi mắt ấy nhìn bất cứ người nào sẽ dễ dàng khiến cho đối phương ảo tưởng rằng bạn là tất cả trong thế giới của anh.

Cố Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong chốc lát, cô bị anh làm cho choáng váng.