Chương 15: Mới như vậy mà đã chịu không nổi rồi sao? (H)

Cố Nhuyễn Nhuyễn căng thẳng, trên gương mặt nhỏ lộ ra mấy phần hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền có thể khống chế cảm xúc của mình, tay nhỏ nắm lấy vạt áo, vờ như không có chuyện gì trả lời anh: “Chú chuột nhỏ là cái gì chứ? Hãy gọi em là Cố Nhuyễn Nhuyễn.”

Con vật nhỏ nào đó cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng anh đã sớm nhận ra những hành động giấu giếm của cô. Ví dụ như thói quen, hoạt động hằng ngày, còn có cả những hành động nhỏ,... Nếu như không có anh âm thầm xử lí những thứ nhỏ nhặt đó, cô đã sớm bị loại ra khỏi trung tâm thanh niên tri thức.

Nhưng người nào đó đã chọn làm đà điểu thì Thẩm Sâm cũng sẽ vui vẻ chơi cùng cô, anh không lập tức vạch trần lời nói của cô, chỉ xoay người cô lại, hai tay dùng lực giữ lấy eo cô, để lưng cô cong xuống tạo thành một độ cong tuyệt mỹ, vật cứng ở dạ thân cưỡng chế nhét vào giữa hai chân cô, trực tiếp chạm tới tiểu huyệt của cô, thỉnh thoảng còn cà nhẹ mấy cái.

Bảo bối phía dưới ngày càng trướng lên, trước đây chỉ cần nhìn cô, anh đã có cảm giác này rồi, đôi tay nhỏ bé trắng nõn, da thịt cô không ngừng lướt qua trước mắt, câu dẫn khiến lòng anh trở nên râm ran, vật thô ráp luôn biết cách kiềm chế bây giờ lại lập tức cương cứng.

Hai chân của Cố Nhuyễn Nhuyễn bị anh tách ra, người nghiêng về phía trước, hoang mang đến đứng không vững, cô vội vàng đưa tay nắm lấy cây bắp trước mặt, lúc cô cúi người, sau lưng lộ ra một khoảng da trắng nõn.

Thẩm Sâm đứng ở phía sau vừa vặn có thể thưởng thức trọn vẹn cặp mông cùng vòng eo mảnh của cô, bàn tay vuốt nhẹ lên phần da mềm mịn kia, anh cảm nhận được da cô đã tốt hơn trước nhiều rồi.

Lúc còn rất nhỏ, Thẩm Sâm từng có một chú hamster nhỏ, lúc chú hamster nằm trong tay, anh có cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của nó.

Nhưng cảm giác đó nay lại xuất hiện ở trên một con người, cho nên đúng như anh đoán, cô thật sự là...

Năm xưa đã gặp qua rất nhiều chuyện kì quái, tình huống như vậy chưa đủ để dọa nổi anh, hơn nữa bản thân anh cũng mang một đại cơ duyên, thấy chuyện như vậy cũng chẳng cảm thấy quá quái dị, thay vì tò mò về thân phận thật sự của cô, không bằng cứ chấp nhận như vậy, ít nhất vật nhỏ này khá hợp khẩu vị của anh.

Cố Nhuyễn Nhuyễn thích mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng chính nó đã tạo cơ hội cho Thẩm Sâm dễ dàng đυ.ng chạm. Bàn tay thô ráp vuốt ve bên hông cô, dọc theo khe hở của áo mà trêu đùa chọc ghẹo cho đến khi chạm đến đầṳ ѵú cô.

Vì ở tư thế cúi người, hai quả đào trước ngực của Cố Nhuyễn Nhuyễn đặc biệt đầy đặn rũ xuống, anh từ phía sau vòng tay ôm lấy cặp đào ấy, cảm giác vừa đầy đặn vừa mềm mại. Anh không ngừng nhào nặn, xoa bóp cặp đào ấy cho đến hơi thở của khi vật nhỏ dưới thân ngày càng dồn dập, phát ra những tiếng rêи ɾỉ, Thẩm Sâm mới thu tay về.

Anh cúi người xuống, ghé gương mặt tuấn tú lại sát bên mặt cô, đưa tay xoay mặt cô lại, mυ"ŧ lấy đôi môi đỏ mọng của cô, dùng lưỡi đùa nghịch đầu lưỡi cô.

Cố Nhuyễn Nhuyễn dáng người nhỏ nhắn lại yếu đuối, lần này bị anh trêu đùa, thân thể phát tình vừa yêu kiều vừa bất lực, hai chân mềm nhũn ra, bàn tay nhỏ đang nắm lấy thân cây bắp thả lỏng ra một chút, mở đôi mắt ngấn lệ ra nhìn anh, trông cô bất lực nhỏ bé đáng thương.

“Muốn gì?” Trông thấy bộ dạng nhỏ bé đáng thương của cô, Thẩm Sâm tốt bụng buông tha cho đôi môi của cô, nhưng ngay giây tiếp theo lại cắn cắn vành tai xinh xắn của cô, dùng đầu lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại trong tai cô, mập mờ không rõ cất tiếng hỏi.