Chương 19

Ngày hôm sau, Cố Bán Hạ thật sự sốt cao.

Dung Chính đo nhiệt độ rồi chườm đá giảm nhiệt độ cho cô. Bởi vì muốn ra ngoài, lại dặn dò người giúp việc nấu cháo cho cô, cho cô uống thuốc.

Dù sao bây giờ anh vẫn là người “Hai chân không có cảm giác”, bận rộn ở bên ngoài đến lúc hơn10 giờ, Dung Chính quay về, nhìn thấy cháo trên tủ đầu giường vẫn để nguyên, thuốc cũng không uống.

Anh nhíu mày, người giúp việc giải thích là đã khuyên rất nhiều nhưng Cố Bán Hạ nói không muốn ăn.

Bị tiếng nói chuyện đánh thức, Cố Bán Hạ hé mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao anh không kêu tôi dậy? Đi làm muộn rồi.”

“Cho cô nghỉ phép, dậy ăn cháo trước rồi uống thuốc.”

Cố Bán Hạ nằm yên, “Tôi không dậy nổi.”

Người giúp việc đem xe lăn đẩy sang bên kia, giúp Cố Bán Hạ ngồi dậy, cô ngồi không đến hai giây, nói khó chịu, giống như con cá lại trượt xuống nằm.

“Tôi buồn nôn, muốn nôn, ăn không vào."

“Vậy uống thuốc trước đã.”

Gắng gượng uống thuốc hạ sốt, người giúp việc bưng bàn ăn đi xuống, Cố Bán Hạ mềm oặt nằm co ở trong chăn, nhắm mắt lại nói: “Tôi muốn rửa mông.”

Dung Chính đã quen với kiểu tư duy không đầu không đuôi của cô, anh xuôi theo cô nói, “Buổi tối lại rửa.”

“Dính dính, không thoải mái.”

“Đấy là mồ hôi, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Cố Bán Hạ không nói gì, giống như ngủ rồi.

Bộ dáng lúc cô ngủ luôn ngay ngắn và xinh đẹp.

Dung Chính ngây người bên cạnh giường một lúc rồi đẩy xe lăn đi thư phòng.

Anh mở máy tính xử lý công việc, hút một điếu thuốc, sau hai giờ, đi xem Cố Bán Hạ có hạ sốt hay không.

Có thể vì Cố Bán Hạ không thoải mái, ngủ không sâu, ngay khi anh đi vào cô tỉnh dậy, khịt khịt mũi hỏi anh: “Có phải anh hút thuốc không?”

“Là Tiểu Trương.” Dung Chính trả lời rất thẳng thắn.

“Bảo Tiểu Trương cho tôi một điếu, lâu rồi không hút thuốc lá, tôi ngột ngạt đến mức tim đập mạnh.”

“Tiểu Trương vừa mới đi rồi.”

Miệng Cố Bán Hạ chậc chậc hai cái.

Dung Chính lại đo nhiệt độ cho cô, chưa hạ sốt, nhưng cũng may nhiệt độ cơ thể cũng không tăng lên.

Anh chuẩn bị đi ra ngoài, Cố Bán Hạ đột nhiên mở miệng nói: “Tôi vừa nằm mơ."

“Mơ thấy cái gì?”

“Mơ thấy anh mua cho tôi một biệt thự lớn.”

Dung Chính cười một tiếng, “Lớn hơn nhà này à?”

Cố Bán Hạ không trả lời rồi lại yếu ớt nói: “Kim chủ người ta đều mua biệt thự lớn cho mợ hai, sao anh không mua cho tôi biệt thự lớn?”

“Cái biệt thự này không đủ cho cô ở sao?”

“Nhưng cái này không phải của tôi, ngày nào đó anh cùng tôi cãi nhau, tôi không có chỗ nào để đi hết.”

Dung Chính trấn an cô: “Tôi không cùng cô cãi nhau.”

“Anh vẫn mua cho tôi biệt thự lớn đi, tôi muốn làm mợ hai đích thực, không bị kim ốc tàng kiều, mợ hai không hợp quy cách.”

“Tôi có thể mua cho cô quần áo và túi xách.”

Cố Bán Hạ cố chấp, “Tôi muốn biệt thự lớn.”

Dung Chính không cùng cô tranh luận, “Cô ngủ tiếp một lúc đi, tôi bảo người nấu cháo loãng cho cô, cô phải ăn.”

Cố Bán Hạ không ngồi dậy được, lại thấy anh không để ý tới mình, chỉ có thể nằm trong chăn lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm làu nhàu: “Biệt thự lớn, biệt thự lớn, biệt thự lớn.…”

Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, Cố Bán Hạ cũng đã hạ sốt, cô có thể tự mình bò dậy ăn cơm tối, nhưng ăn cũng không nhiều lắm.

Đúng lúc ăn cơm tối thì Dung Chính bận, chờ anh hết bận xong xuống dưới, thấy Cố Bán Hạ đang nằm ở trên sofa cắn hạt dưa, tinh thần khá tốt, thấy anh xuống dưới, cô lại bắt đầu lải nhải: “Biệt thự lớn, biệt thự lớn.…”

Dung Chính dứt khoát đi nhanh qua trước mặt cô.

Cố Bán Hạ tức giận, cảm thấy người này thật keo kiệt, bảo sao người ta đều nói, đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây! Xem ra cô vẫn là phải dựa vào chính mình.

Cô tức giận, hạ sốt rồi lại có tinh thần, bắt đầu không thèm để ý tới Dung Chính, ai ngờ Dung Chính cũng không quan tâm tới cô, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không đo cho cô.

Cố Bán Hạ trong lòng rầu rĩ, thật sự là mình bị sốt đến hồ đồ rồi, làm sao lại có thể cùng kim chủ tức giận đây, cô nên nịnh bợ anh nha, dỗ dành anh, mỗi ngày thổi cầu vồng cho anh, dỗ cho anh vui vẻ, không phải biệt thự lớn sẽ tới sao?

Ah, cô thật là thiên tài.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Cố Bán Hạ tràn đầy sức sống, ở trên giường đợi một lúc lâu cũng không thấy Dung Chính từ phòng tắm ra, lo lắng liệu anh có bị ngã xuống đất hay không, vì thế xuống giường đẩy cửa phòng tắm ra.

Ai ngờ…

Dung Chính cúi người chống đỡ ngay bên cạnh bồn tắm, toàn thân trần trụi, dáng người hình thang ngược, cơ bụng rắn chắc, mông vểnh lên… Vòi hoa sen trên đỉnh đầu làm ướt cơ thể anh, nước cùng ánh đèn, cả người giống như tỏa sáng.

Tóc Dung Chính ướt, thêm phần gợi cảm ~

Cố Bán Hạ nhìn đến không nhịn được máu sôi trào lên, trong đầu chỉ có hai chữ không ngừng ở lóe lên.

Làm anh, làm anh, làm anh!