Chương 20

Cố Bán Hạ đã vài ngày không có sờ soạng Dung Chính, ngẫm lại khi anh hôn mê bất tỉnh thật là tốt, muốn sờ thì thò tay, muốn làm thì ngồi lên, biết thế thì chả việc gì phải làm cô gái nhỏ trong trắng, để cho bây giờ bị dục hỏa đốt thân vẫn phải nhịn.

Nhưng mà cũng kỳ quái, trước giờ ham muốn của cô đâu có mãnh liệt như vậy.

“Có việc gì?” Dung Chính nhíu mày, dường như rất không vui vì Cố Bán Hạ xông vào.

“Không có gì, chỉ là mãi không thấy anh đi ra, sợ anh bị ngã.”

“Uhm, đi ra ngoài đi.”

Cố Bán Hạ không muốn nhưng lại tìm không được lý do để tiếp tục ở lại, đành phải lề mà lề mề đi ra.

Sau khi rời khỏi, cô lại thấy khó hiểu, không phải mấy hôm trước Dung Chính còn rất phóng đãng sao? Nằm lâu như vậy, vừa tỉnh đã bắt cô dùng miệng, sao hôm nay đột nhiên giống như lãnh cảm? Tắm rửa lại bảo cô đi ra ngoài?

Ơ, không đúng a!

Không phải hai chân Dung Chính không có cảm giác sao? Anh làm thế nào đứng lên??

Cố Bán Hạ hết sức kinh hãi, lại đẩy cửa ra, nhìn thấy sắc mặt Dung Chính có chút đau đớn mà đứng ở đó, cô còn không kịp mở miệng chất vấn, Dung Chính đã nhíu mày nói: “Tôi không giữ vững được nữa, lại đây đỡ tôi.”

“…Ah.” Cố Bán Hạ vội đi tới để đỡ anh vào bồn tắm, chờ sau khi dựa được nửa người , lông mày Dung Chính mới dần dần dãn ra.

“Anh, anh làm thế nào… Đứng lên?” Cố Bán Hạ không thể tưởng tượng được.

Dung Chính nhắm mắt thở ra một hơi, nói: “Tôi cũng không phải trời sinh bị liệt, chỉ là mới vừa tỉnh, hai chân tạm thời không có cảm giác mà thôi, cô cho rằng phục hồi chức năng là để cho có à?”

Cố Bán Hạ gãi gãi đầu, nghĩ lại cũng đúng, nhưng lại cảm thấy dường như có chỗ nào sai sai.

“Vậy bây giờ anh có thể đi lại sao?”

“Làm gì nhanh như vậy, đứng vài phút cũng rất tốn sức.”

“…Ah.”

Cố Bán Hạ mới vừa hạ sốt, trên người cũng không có tinh thần, nhưng cô cũng không muốn đi ra. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Dung Chính tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, càng không muốn.

“Anh Dung, tôi giúp anh tắm.” Cô giơ tay ra muốn sờ vài cái, nhưng tay còn chưa chạm vào nước đã bị Dung Chính ngăn lại, “Không cần, tự tôi có thể làm.”

Anh không chỉ nói tự mình có thể làm, thậm chí còn dùng khăn lông che phía dưới háng?

Đây là có ý gì? Sợ cô giở trò lưu manh sao?

Cố Bán Hạ tức giận, đi ra ngoài nằm xuống đem chăn quấn kín mít trên người mình, ý đồ đợi chút nữa điều hòa khí lạnh đông chết Dung Chính.

Cô nghĩ về phản ứng của Dung Chính, rõ ràng cả buổi sáng đến trưa đều rất tốt, sao đến buổi tối lại lạnh nhạt với cô như vậy hả? Ah, giọng điệu anh không tốt, nhìn qua còn có chút tức giận nha.

Nhưng vì sao anh tức giận?

Cố Bán Hạ còn suy nghĩ chưa rõ ràng, Dung Chính đã đẩy xe lăn đi ra.

Trên người anh mặc áo choàng tắm lỏng lẻo, dây buộc bên hông chỉ đan hờ chứ không buộc chặt, nửa l*иg ngực đều lộ ở bên ngoài.

Cơ bắp rất rõ ràng, từng đường cong mềm mại phác hoạ ra từng khối rắn chắc, một nửa lộ ra một nửa dấu dưới áo choàng tắm nhìn càng quyến rũ hơn.

Tim Cố Bán Hạ ngứa ngáy không chịu nổi, quên luôn lời thề muốn đông chết Dung Chính, hất chăn nhảy xuống, “Anh Dung, tôi tới đỡ anh.”

“Tự tôi làm được.” Dung Chính nhã nhặn từ chối.

Cố Bán Hạ cuối cùng đã xác định, Dung Chính tức giận.

Cô cẩn thận hỏi: “Anh Dung, anh không vui à?”

Dung Chính gian nan từ trên xe lăn đứng lên, chống ở trên tay vịn đem thân mình dịch lên giường, Cố Bán Hạ nhìn không đành lòng, vẫn giơ tay để giúp anh, cũng may Dung Chính cũng không cự tuyệt.

Sau khi nằm xuống, Dung Chính không trả lời mà hỏi lại: “Cô không muốn sống cùng với tôi à?”

Cố Bán Hạ không hiểu, “Không có.” Cô nói xong đột nhiên ý thức được Dung Chính hiểu lầm mình, cô bảo anh mua cho mình biệt thự lớn, Dung Chính lại cho rằng cô không muốn sống cùng anh.

Vì thế, cô giải thích, “Không phải là vì các mợ hai khác đều có sao, kim chủ của các cô ấy không chỉ tặng biệt thự, còn tặng cả du thuyền, tôi không thích du thuyền, mà thích biệt thự lớn nha.”

Giọng nói Dung Chính nhàn nhạt, “Nói thật.”

Cố Bán Hạ mím mím môi, bất chấp tất cả, “Được rồi, chỉ là tôi nghĩ nếu ngày nào đó anh chán tôi, lại có niềm vui mới, trên dưới nhà họ Cố ai cũng muốn tôi chết, tôi nghĩ khi đó dù sao cũng phải có chỗ che mưa chắn gió để đi.” Cô lại giải thích, “Được rồi, đừng tức giận, tôi cũng không phải muốn lừa tiền của anh, không mua thì không mua.”

So với tiền, bây giờ cô càng cần cây đại thụ Dung Chính này để dựa vào, phải đối phó nhà họ Cố, một mình cô hoàn toàn không có khả năng.

“Đây là lời nói thật sao?” Dung Chính nhìn chằm chằm đôi mắt cô.

Cố Bán Hạ dựng thẳng lên tay phải, “Tôi thề.”

“Thề là phải giơ ba ngón tay.” Dung Chính uốn nắn và nhắc nhở.

Cố Bán Hạ ngụy biện, “Nhiều hơn hai ngón tay, nghĩa là tôi chân thành hơn.”

Dung Chính hôm nay quyết tâm hỏi cho rõ ngọn ngành, nhìn cô phân tích tìm tòi điệu bộ tư thế, lại hỏi: “Ở cùng tôi, cô có cam tâm tình nguyện không?”

Cố Bán Hạ đột nhiên ngồi dậy, nắm tay Dung Chính, giống như đọc tuyên ngôn khi vào Đảng, “Tôi yêu anh, giống như khi còn nhỏ thích ăn đồ cay mà bất chấp tuổi tác.”

Lại đem tay Dung Chính đặt ở ngực mình, “Muốn đem tên anh viết lên điếu thuốc hít vào phổi, để anh ở nơi gần tim tôi nhất.”

Khóe miệng Dung Chính co quắp, nhịn xuống.

“Trống rỗng, lang thang khắp nơi, điên cuồng mất trí, đứt gan đứt ruột vì yêu.…”

Nhịn không nổi, Dung Chính dứt khoát che miệng Cố Bán Hạ lại, “Câm mồm.”

Tuy rằng giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng sắc mặt tốt hơn nhiều, Cố Bán Hạ thuận thế chim nhỏ nép vào người dựa vào người anh, giả vờ giả vịt, làm nũng kêu “anh Dung”, trong lòng lại nói đàn ông thật là đồ khốn nạn, lúc nào cũng phải nói vài câu buồn nôn mới dụ dỗ được.

Đã không còn tức giận, thời gian vẫn còn sớm, một nam một nữ, vẫn là nên làʍ t̠ìиɦ đi.

Cố Bán Hạ co chân lên, vốn là muốn giả vờ vô tình, dùng đầu gối chạm vào dưới thân anh, nhưng lại chọn không đúng vị trí, đầu gối đâm vào mông Dung Chính.

Ai nha, không có mặc qυầи ɭóŧ.

Thật da^ʍ, cô thích.

“Đem áo kéo vào đi, bị cảm thì làm sao bây giờ?” Cố Bán Hạ thò tay, giả vờ giúp anh kéo phẳng áo choàng tắm, nhưng thực tế bàn tay dứt khoát sờ vào mông.

Vểnh lên thật đẹp, thịt lại căng đầy.

Sờ chưa được hai cái, Dung Chính đẩy tay cô ra, “Ngủ đi.”

Cố Bán Hạ không thể thể hiện mình quá thèm khát, cô nằm bên cạnh anh, làm bộ làm tịch hỏi: “Anh Dung, anh có muốn cái kia không? Tuy rằng người ta rất lo lắng và xấu hổ, nhưng nếu như anh muốn, vậy đến đây đi.”

Cô thật muốn sờ anh, tay chưa với qua, lại bị anh đẩy ra, “Không có hứng thú, cô ra bên kia ngủ đi.”

Mẹ nó, thật khó chịu, làm mà còn không chịu.