Chương 21

Cố Bán Hạ không ngủ được, mở mắt ra là sườn mặt Dung Chính dưới đèn bàn đọc sách, nhắm mắt lại là mông Dung Chính vểnh lên rắn chắc.…

Cô không chịu thừa nhận mình háo sắc, nhưng lại không chịu nổi cái bụng nhỏ ngày càng khô nóng.

Quá dày vò người.

Cố Bán Hạ một chân đạp chăn, nhìn đến say mê, cuối cùng Dung Chính quay đầu nhìn cô, “Làm gì đấy?”

“Tôi nóng quá.”

Dung Chính đắp chăn lên cho cô, “Cô vừa mới hạ sốt, không thể như vậy.”

Cố Bán Hạ như ý nói: “Tôi đã nới lỏng áo ngủ rồi nhưng thật sự rất nóng, cũng vã mồ hôi rồi.”

Cô sung sướиɠ đứng lên, áo ngủ bằng tơ lụa rơi xuống, đồ lót cũng đã bị cởi ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở cuối giường, lặng lẽ nhìn lén Dung Chính.

Dung Chính cũng không nhìn cô, trong mắt chỉ có sách.

Cố Bán Hạ hừ lạnh, đưa tay vuốt tóc, ánh mắt khıêυ khí©h, tạo ra dáng vẻ quyến rũ mê người, lại lộ ra thân dưới, mông mật đào cao cao nhếch lên, bàn tay trắng như ngọc khẽ vuốt cẳng chân, nhẹ nhàng trượt lên trên, sau đó tóc dài hất lên, gợi cảm mà uốn éo eo nhỏ.

“Đêm hôm khuya khoắt cô không ngủ được lại giống rắn Ấn Độ uốn éo cái gì?” Dung Chính không hiểu nổi.

Cố Bán Hạ không uốn éo nữa, cảm thấy Dung Chính đúng là đồ gỗ mục, không đáng để cô đi dụ dỗ, cô cũng không nghĩ lại làm cô gái nhỏ trong trắng thuần khiết nữa, tim quá mệt mỏi, mẹ kiếp, ái ai ai.

Dứt khoát nằm thẳng đờ xuống giường, ngực run lên, cô cũng không muốn đắp chăn, dang tay chân hình chữ đại (大) nằm không nhúc nhích, chiếm luôn hai phần ba giường.

Gió lạnh a, thổi mạnh hơn đi, thổi bay sự nông nổi của trái tim cô!

Điều hòa thật có năng lực, nói thổi liền thổi, Cố Bán Hạ lạnh đến run rẩy, run run rẩy rẩy bò vào trong chăn.

Cô không muốn nằm gần Dung Chính, kéo kéo chăn, xê dịch sang phía bên kia giường, giống như có hai người nằm ngủ giữa họ.

Cố Bán Hạ nằm một lát, dần dần buồn ngủ.

Bên cạnh có tiếng sột xoạt, một cơ thể ấm áp dán lên tấm lưng mịn màng của cô. Cố Bán Hạ thanh tỉnh một chút, lại xê dịch hướng ra bên ngoài.

Đồ bỉ ổi, vừa rồi giống như thánh nhân băng thanh ngọc khiết *, gần như không chịu nhìn cô nhiều hơn hai lần, bây giờ cô không để ý tới anh, anh lại chủ động tới gần.

* băng thanh ngọc khiết : trong sạch như băng thuần khiết như ngọc

Không phải chỉ là gương mặt đẹp sao? Chảnh cái gì?

Hừ!

Cố Bán Hạ nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Lòng bàn tay người đàn ông hơi thô ráp, cô không thể không run rẩy khi bị chạm vào sống lưng. Dung Chính sờ rất nhẹ, bất cứ nơi nào anh chạm tới đều cảm thấy tê dại, giống như có một dòng điện nhỏ, chậm rãi chạy qua thân thể cô.

Anh lại xích tới gần, l*иg ngực rắn chắc chống đỡ phía sau lưng cô, bàn tay cuốn lấy eo thon, theo đường cong đi xuống, bàn tay lớn bao lại một bên mông.

Xong rồi xong rồi, loại cảm giác này thật tuyệt ~

Cố Bán Hạ cảm thấy Dung Chính sờ thật thoải mái, cả người đều mềm nhũn, muốn Dung Chính tiếp tục sờ, toàn thân trên dưới đều sờ.

Cô lại bắt đầu giả vờ, nặn ra giọng nói nũng nịu mà kêu: “Ơ kìa anh Dung, anh làm gì vậy? Người ta không …”

Lời nói còn chưa dứt, Dung Chính nắm cằm cô, giữ những lời còn lại của cô bằng đôi môi mình.

Nụ hôn thật dịu dàng, thân thể mềm mại dần dần hóa thành một vũng nước, ánh mắt Cố Bán Hạ mơ màng, duỗi cánh tay ôm lấy cổ Dung Chính.

Nửa thân trên của anh ép tới, áo tắm đã hoàn toàn rơi ra lộ ra l*иg ngực rắn chắc, ngực Cố Bán Hạ bị ép lại, rãnh nhỏ thật sâu lại quyến rũ.

Đầu lưỡi Dung Chính khuấy đảo đầu lưỡi cô, cảm giác thân mật này làm cả người Cố Bán Hạ đều run rẩy, cô như bị điện giật, toàn thân bị điện giật, vừa tê dại vừa thoải mái, vừa mềm lại mạnh mẽ.

Cố Bán Hạ không thể chịu đựng được, cô cảm thấy xấu hổ khi Dung Chính làm cô, nên cô khẽ cọ cọ đem thân thể cô dán lại gần anh.

Thật ấm áp, thật thoải mái.

Dung Chính hôn thật đắm đuối, môi lưỡi, cằm, chóp mũi, cổ, anh đều tỉ mỉ mà hôn.

Xuân thủy chảy ra tràn lan giống như nước lũ, Cố Bán Hạ cảm nhận rõ ràng giữa hai chân càng ngày càng sền sệt ướŧ áŧ, cô không chịu nổi thân thể hấp dẫn của Dung Chính, chân dài quấn lên anh.

“Em cam tâm tình nguyện cùng tôi sao?” Môi anh ấm áp dán ở tai cô, khí nóng thổi tới, khi nói chuyện bờ môi nhẹ nhàng cọ xát vành tai, ngứa vô cùng.

Sao Dung Chính cứ vướng mắc vấn đề này nhỉ? Kim chủ bao dưỡng mợ hai, tiền cấp đúng chỗ, mợ hai nào sẽ không muốn? Hơn nữa Dung Chính lớn lên đoan chính, tuy rằng thỉnh thoảng có tức giận, nhưng nhìn chung cũng khá tốt.

“Sẵn lòng sẵn lòng.” Cố Bán Hạ qua quýt giống tra nam cặn bã, cô không rảnh quan tâm này nọ, một lòng chỉ muốn làm anh.

Cái gì mà lòng không cam tâm tình nguyện, làm gì có làʍ t̠ìиɦ có tình ý.

Dung Chính cắn vành tai cô, Cố Bán Hạ đau đến kêu gào, một kêu hai gọi, Dung Chính đột nhiên xoay người đè ở trên người cô.

Cố Bán Hạ kinh ngạc, bịt lỗ tai nhìn chân anh, “Anh, sao đột nhiên chân anh lại có sức như vậy?”

“Nghĩ đến việc làʍ t̠ìиɦ, rất hưng phấn.”

Cố Bán Hạ hướng anh giơ ngón tay cái lên, “Thân tàn chí kiên.”

Hai chân cô bị tách ra, thân thể Dung Chính chen vào, anh cúi xuống hôn thân thể cô, so với vừa rồi hôn còn mãnh liệt hơn vài phần.

“Anh Dung, anh nhẹ nhàng thôi, người ta sợ đau ~”

Dung Chính nói: “Lát nữa em sẽ muốn tôi dùng sức.”

“Đồ quỷ, người ta sẽ không như vậy.”

Anh không nói, dùng ngón tay sờ dưới thân cô.