Chương 23

Khi Dung Chính bắn ra, cả hai người đều run rẩy, cả quá trình Cố Bán Hạ chết đi sống lại, lại sống lại chết đi, cuối cùng linh hồn hợp nhất, dần dần bình tĩnh lại.

Dung Chính không nằm xuống ngay, mà nhấc chăn lên nhìn dưới thân cô, Cố Bán Hạ cũng nhìn, ngoại trừ vết nước đọng mập mờ trên drap giường thì cũng không có màu sắc khác.

“Máu đâu? Trinh nữ bé nhỏ?” Dung Chính nhướng mày.

Cố Bán Hạ cũng nhìn thoáng qua, tìm tìm ở chỗ khác, đều không có, cô nói: “Ah, tôi nhớ ra rồi, khi còn nhỏ vào lúc đi xe đạp không cẩn thận bị thương rách màиɠ ŧяiиɧ.”

Dung Chính bừng tỉnh, vẻ mặt đầy tin tưởng, “Hóa ra là như thế.”

Hai người cùng nằm xuống, Dung Chính cũng không nghi ngờ hỏi đến cùng, Cố Bán Hạ cũng không để ý lo lắng, việc này đã được đưa ra.

Nằm hơn mười giây, Cố Bán Hạ lại bò dậy, từ tủ đầu giường lấy ra một bao thuốc lá, châm thuốc rít một hơi, thở dài: “Xong việc hút một điếu thuốc, sung sướиɠ hơn thần tiên.”

Dung Chính nhíu mày, “Em lấy thuốc ở đâu đấy?”

“Bảo dì giúp việc mua cho tôi.”

Biểu cảm của anh không tốt lắm, giọng điệu cũng lạnh hơn, “Tôi không thích mùi thuốc lá, về sau không được hút.

Cố Bán Hạ ngậm thuốc lá, nghiêng mắt từ trên cao nhìn xuống anh: “Tức giận cái gì, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.” Dứt lời, bản tính lộ ra luôn, còn sờ soạng mặt Dung Chính hai cái.

Đã làm rồi, cuối cùng cũng không phải giả vờ là cô gái nhỏ trong trắng thẹn thùng này thẹn thùng kia nữa, về sau muốn sờ cứ sờ, muốn làm thì làm, sướиɠ.

Dung Chính lạnh mặt, ném tay cô ra, “Cố Bán Hạ, em muốn chết sao?”

“Xuỵt.” Cô nhẹ nhàng đem ngón tay đè lên môi Dung Chính, “Đồ xấu xa, tôi không cho phép anh nói chữ này.”

Dung Chính: “…” Bệnh tâm thần.

Anh mặc kệ đồ lưu manh này, xoay người nằm ngủ.

Cố Bán Hạ hút được nửa điếu, ghé vào trên vai anh thổi vài hơi thuốc, “Vì sao vừa rồi khi ‘ bạch bạch’ chân anh lại linh hoạt như vậy hả anh Dung?”

Dung Chính không nhúc nhích, cô nheo mắt nhìn kỹ, nhìn thấy hơi thở anh đều đặn, khuôn mặt yên tĩnh, trong lòng than thầm, quả nhiên khi làʍ t̠ìиɦ vẫn là đàn ông mệt mỏi hơn nha, nhanh như vậy đã ngủ rồi.

Cố Bán Hạ hút hết thuốc sau lưng anh, lại đi tắm rửa lần nữa, nằm xuống sờ chân Dung Chính.

Cô suy nghĩ rất lâu, cảm thấy rằng người mà cô nhìn thấy trong nhà hàng ngày hôm đó chính là Dung Chính, mặc dù cô không hiểu biết về chữa bệnh, nhưng thường thức vẫn phải có, với tình hình của Dung Chính, sao có thể quỳ gối phía sau cô làm đến hăng hái như vậy?

Ừm ~

Nhưng mà Cố Bán Hạ cũng không để ý rốt cuộc sự thật là như thế nào, cô và Dung Chính cũng chỉ là theo nhu cầu thôi.



Có lẽ do tối hôm qua quá kịch liệt, Cố Bán Hạ vốn đã hạ sốt ngày hôm sau còn sốt cao hơn so với ngày hôm qua.

Buổi sáng không bò dậy nổi, đành phải tiếp tục xin nghỉ, nhìn thấy Dung Chính nhịn đau ngồi trên xe lăn, cô yếu ớt hỏi anh: “Anh Dung, có phải cái của anh bôi độc không? Vì sao làm một lần tôi lại bị như vậy?”

Dung Chính không để ý tới cô đang nói nhảm “Yên tâm nghỉ ngơi, đồ ăn đưa lên là phải ăn luôn, không ăn bữa sáng trừ một ngàn, không ăn cơm trưa trừ hai ngàn, cuối tháng sẽ thanh toán vào tiền của em.”

Cố Bán Hạ không hé răng, cuốn chăn nhắm mắt ngủ.

Cô liên tục bị ốm, Dung Chính cũng không làm phiền, Cố Bán Hạ cũng muốn nhanh khỏi bệnh để đi làm nên thành thành thật thật nghỉ ngơi một ngày, buổi tối uống thuốc xong lại đi ngủ sớm, khi thức dậy vào ngày thứ ba thì đã hồi phục khá nhiều.

Dung Chính bảo cô nghỉ ngơi thêm một ngày nữa Cố Bán Hạ mặc kệ.

Bước vào văn phòng, Cố Bán Hạ thấy cốc nước và những đồ vật khác trên bàn mình đều không có, thay thế chúng là cốc nước và đồ vật xa lạ, cô hỏi đồng nghiệp gần đó: “Đồ của tôi đâu?”

Người nọ lười biếng kéo dài giọng, “Tôi làm sao biết được ~”

Cố Bán Hạ cũng không tức giận, dứt khoát ngồi xuống, người nọ nhìn thoáng qua, cười và nói điều gì đó với người ở phía bên kia.

Ngồi chưa đến mười phút, có người tới gõ cái bàn, “Thật ngại, chỗ này là của tôi, làm phiền cô nhượng lại.”

Cố Bán Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thời trang đang mỉm cười với mình.

Cô định nói nhưng ánh mắt bỏ qua người phụ nữ sau khi nhìn thấy giám đốc đi vào văn phòng, vì thế dứt khoát đứng dậy đi theo vào.

Biết được mục đích cô đến, giám đốc giải thích: “Ah, là thế này, bởi vì cô xin nghỉ hai ngày, cho nên chưa kịp thông báo cho cô, Văn Dĩnh là đồng nghiệp mới tới, cô ấy là du học sinh, làm việc ở Mỹ, bằng cấp và kinh nghiệm công tác đều rất giỏi, vị trí ban đầu của cô được để cho Văn Dĩnh, đúng lúc bộ phận chúng ta có đồng nghiệp muốn từ chức ngay lập tức, cô chờ đồng nghiệp đó đi rồi lại dọn qua ngồi đi.”

Cố Bán Hạ nghe xong cảm thấy buồn cười, hỏi: “Thế trong khoảng thời gian này tôi ngồi ở chỗ nào?”

Giám đốc cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn, “Ngày thường còn phải chạy đơn hàng đặt hàng, công ty lớn như vậy, cô muốn ngồi đâu thì ngồi, công ty chúng ta là nhân tính hóa quản lý.”

Ha ha.

Cố Bán Hạ không phản bác một câu, nói tốt rồi đi ra ngoài.

Mặc dù đây là phòng kinh doanh, nhưng không phải lúc nào cũng có thể chạy bên ngoài cả ngày lẫn đêm? Gọi điện thoại làm tư liệu, đều cần máy tính và bàn làm việc, vậy làm sao bây giờ đây?

Từ văn phòng giám đốc đi ra, phần lớn mọi người mang theo thái độ xem kịch vui.

“Đồng nghiệp, ngại quá, tôi không biết chỗ này là chỗ ngồi của cô, nếu không cô tiếp tục ngồi đi, tôi nhìn xem chỗ nào có thể ngồi tạm hay không.” Văn Dĩnh tiến lên, giọng điệu tỏ ý xin lỗi, bày ra dáng điệu mềm mại lập tức có người bênh vực, “Vị trí ở công ty, cũng không phải của cá nhân, Văn Dĩnh, cô yên tâm ngồi đi.”

Đương nhiên Tiểu Yến sẽ không bỏ qua cơ hội này, tiếp lời nói: “Đúng vậy, cũng không phải xếp hàng, làm gì có thứ tự đến trước và sau, ở công ty phải nghe theo sự sắp xếp, nếu người nào đó không phục, thì xéo đi là tốt nhất, dù sao cũng chỉ là bình hoa.”

Mọi người đều chờ Cố Bán Hạ bùng nổ, dù sao lần trước nghỉ trưa cô cùng Tiểu Yến đã chiến đấu rất quyết liệt, bọn họ đi làm trừ công việc cũng không có gì giải trí, lúc này mong chờ hai người lập tức cãi nhau ầm ĩ, tốt nhất là có thể đánh nhau, đó mới thật tuyệt vời.

Đáng tiếc lông mày Cố Bán Hạ cũng chưa nhăn một cái, nhàn nhạt nói: “Oh, cũng rất có đạo lý.”

Tiểu Yến đã chuẩn bị một loạt các câu từ để chiến đấu với cô, kết quả Cố Bán Hạ lại ra bài không theo kịch bản, những lời này nọ đã đến bên miệng, đành phải miễn cưỡng nuốt trở về.

Cố Bán Hạ không nói nhiều một câu, xách theo túi đi mất.

Cô thực sự không giận chút nào, chỉ thấy nó thật buồn cười.

Trước kia Trầm Hương rất thích xem tiểu thuyết, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi theo xem một chút, mỗi lần xem tới đoạn người đàn bà đanh đá chỗ làm việc, cô đều cảm thấy quá cường điệu, nhưng khi gặp phải tất cả những điều này, Cố Bán Hạ mới nhận ra.

Hóa ra, hiện thực so với tiểu thuyết còn muốn máu chó hơn nhiều.