Chương 24

Cố Bán Hạ ra khỏi Dung thị, mặt trời nóng nực thiêu đốt, chiếu thẳng vào cô khiến cho cô lập tức choáng váng, lại quay lại lần nữa để tìm một chỗ trong sảnh ở tầng một ngồi xuống.

Một lúc sau, Cố Bán Hạ dựa vào ghế sofa gọi điện thoại cho Dung Chính.

Mãi rất lâu anh mới nhận, Cố Bán Hạ tức giận, “Tắm rửa sạch sẽ đi, chờ tôi về chơi anh.”

Bên phía Dung Chính rất ồn ào, nhưng vẫn nghe được lời cô nói rõ ràng, anh nhíu lông mày, “Phát bệnh tâm thần cái gì?”

Cố Bán Hạ nghe thấy anh mắng cô, trong lòng lại thấy thoải mái vài phần, giọng điệu buông thả nói: “Phòng lại có người tới, lợi dụng lúc tôi bị bệnh chiếm chỗ ngồi của tôi, bây giờ tôi không có chỗ ngồi.”

“Tiểu Trương ở trên tầng, bảo anh ta đi giải quyết.”

Những cuốn tiểu thuyết lãng mạn đều được viết như thế này, nhân vật nữ chính ở nơi làm việc bị chèn ép tủi thân, nên nhân vật nam chính tổng giám đốc liền ra mặt giúp nhân vật nữ chính, vả mặt những người mắt chó nhìn người thấp, ngáng chân nhóm người hèn hạ.

Nhưng mà Cố Bán Hạ không có hứng thú để Dung Chính ra mặt giúp cô, cô không phải nữ chính, chỉ là mợ hai, hơn nữa cô càng muốn tự mình đi giải quyết.

“Anh Dung, anh giống như tổng giám đốc bá đạo, người đàn ông tốt nha, người ta rất thích rất thích nha!”

Dung Chính không có thời gian nói nhảm cùng cô, “Tôi chuẩn bị lên máy bay.”

“Anh đi đâu vậy? Lại đến Bắc Kinh để phục hồi chức năng?”

Dung Chính lắc đầu, “Đi đến chi nhánh ở nước ngoài, ở đó có nhiều việc phải xử lý.”

Được rồi.

Cố Bán Hạ lại giả vờ giả vịt đau buồn, “Khi nước mắt tuôn rơi, em mới biết được, em yêu anh sâu đậm đến mức nào, em…”

“Tút tút tút…”

Dung Chính dập điện thoại rồi.

Oh ah, thật lợi hại.

Tinh thần Cố Bán Hạ phấn chấn lên chút ít, lên tầng đi tìm Tiểu Trương, cô không cần trợ lý tổng giám đốc bá đạo giúp cô chỉnh đốn nhóm người hạ tiện kia, chỉ là mượn thân phận Tiểu Trương đến văn phòng Dung Chính.

Ghế của tổng giám đốc rất mềm mại và thoải mái, Cố Bán Hạ ngồi xuống không muốn đứng dậy, nghiêng chân cắn hạt dưa, càng cắn càng hăng say, cắn ra một lúc kích động muốn làm sự nghiệp lớn.

Cuối cùng Cố Bán Hạ không cắn nữa , gọi điện thoại cho khách hàng cũ, hẹn ăn cơm trưa.

Trong cuộc sống, sẽ luôn gặp phải đủ loại bẩn thỉu và bất công, cô đã trải qua sự ác ý sâu sắc của những người được cho là người thân nhất, vì vậy không có gì có thể đánh bại cô.

Mặc dù thanh danh Cố Bán Hạ bên ngoài không tốt, nhưng khả năng kinh doanh thật sự mạnh mẽ, ngoại trừ những thể loại muốn mượn chuyện làm ăn để chiếm tiện nghi, vẫn có một số khách hàng thật lòng mong muốn nói chuyện hợp tác cùng Cố Bán Hạ.

Sau một buổi sáng bận rộn, coi như kiếm được một khách hàng.

Cố Bán Hạ nhanh chóng uống hai viên thuốc, nhìn địa điểm vừa khéo ở gần nhà Tiền Đa Đa, vì vậy muốn mời cô ấy đi uống nước, ai ngờ gọi điện thoại qua, Tiền Đa Đa nói bạn của cô ấy phải nhập viện nên không ở nhà.

Hẹn ngày mai cùng nhau ăn tối, Cố Bán Hạ đang định dập máy, đột nhiên Tiền Đa Đa thần thần bí bí, “Đợi chút tớ gửi cho cậu cái này.”

Cố Bán Hạ châm điếu thuốc bằng một tay, “Cái gì?”

Bên kia rất không tự nhiên, nũng nịu nói: “Cậu xem sẽ biết nha.”

Cô dập điện thoại.

Chưa đầy một phút sau, WeChat đã chuyển đến một file, Cố Bán Hạ hút điếu thuốc và ấn mở file.

【 Của anh ta thật to thật dài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra nóng bỏng giống như nước sôi .… 】

Cố Bán Hạ: “???”

“Chào cô, xin hỏi đường Wenhua San đi hướng này à?”

Người hỏi đường ở bên cạnh, tầm mắt trong lúc vô tình đúng lúc dừng hình trên di động.

Cố Bán Hạ bình tĩnh khóa màn hình, “Không, bên trái.”

Cũng không biết là người hỏi đường thấy được hay không thấy được, cũng không nói lời cảm ơn liền đi luôn.

Cố Bán Hạ dụi thuốc trên thùng rác, suy nghĩ Tiền Đa Đa thật là đồ ngốc, thật to thật dài cũng không bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như nước sôi nha.

Của Dung Chính thật to thật dài như vậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm ấm, bắn ở bên trong thật thoải mái ~

Ai, tiếc là vừa mới làm một lần người này liền đi công tác rồi.

Nhớ tới, Cố Bán Hạ gửi tin nhắn cho Dung Chính:【 Anh Dung, chờ anh trở về ~】

Trước khi gửi, cô lại thêm chữ “nha” sau chờ anh trở về, biến thành: 【 Anh Dung, chờ anh trở về nha ~】, thêm một từ nữa, giọng điệu không giống như lúc trước.

Giả vờ đáng yêu mệt mỏi thật đấy.



Chạy ở bên ngoài cả một ngày, Cố Bán Hạ không bảo Tiểu Hắc tới đón, tự gọi xe trở về chỗ Dung Chính.

Quả nhiên người đàn ông hèn hạ đã đi rồi, tầng hai tối đen một mảng, Cố Bán Hạ vào nhà, người giúp việc hỏi cô có muốn ăn cơm tối hay không, cô xua xua tay, lên tầng.

Trở về phòng, cởϊ qυầи áo, tắm rửa, đắp mặt nạ ra nằm ở trên sofa, lại bấm vào file mà Tiền Đa Đa đã gửi, xem đầy hứng thú.

Từ khi lên trung học cô đã thích chơi cùng các thanh niên lêu lổng, trong đó có cô gái rất thích xem loại thịt văn này, cô đã từng xem qua mấy quyển do cô gái kia đề cử, lúc mới bắt đầu còn cảm thấy khá thú vị, sau khi đọc hai quyển lại thấy thật nhạt nhẽo vô vị.

Truyện không có nội dung, suốt truyện chỉ là làm và làm, cô cùng tôi làm, tôi cùng anh làm, cuối cùng là mọi người cùng nhau làm.

Không có gì thú vị.

Nhưng mà truyện 18+ của Tiền Đa Đa rất thú vị, không phải là cô ấy viết khác, mà là từ ngữ cô ấy dùng, nhân vật nam chính ngoại trừ tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như nước sôi, đằng sau còn có âm mao mang theo mùi hương hoa bách hợp.

Không phải cái rắm của nhân vật nam chính là hương mật đào đi?

Cố Bán Hạ cười đến rơi mặt nạ.

Cô cười đến đau bụng, tràn đầy ngưỡng mộ với bộ não của Tiền Đa Đa, nghĩ muốn trêu chọc Dung Chính, vì thế gửi tin nhắn hỏi anh: 【 Anh Dung, nách của tôi có hương hoa nhài, rắm của tôi có hương dâu, anh thích hương vị nào? 】

Khi đi vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra, tin nhắn của Dung Chính đã tới, nghĩ đến truyện 18+, Cố Bán Hạ lại bắt đầu cười, vừa cười vừa mở hòm thư.

【Nếu gửi thứ kinh tởm này một lần nữa, cô sẽ bị cho vào danh sách đen. 】

Không thể cười.