Chương 25

Cố Bán Hạ muốn thi lấy bằng lái, vì thế hỏi Tiểu Hắc: “Học lái xe có khó không?”

Tiểu Hắc: “Không khó.”

“Vậy cậu cảm thấy tôi có thể thi đỗ sao?”

Tiểu Hắc: “Không thể.”

Cố Bán Hạ rất chân thành hỏi: “Tại sao không thể?”

Sau đó, Tiểu Hắc nói câu đầu tiên dài nhất từ khi Cố Bán Hạ biết cậu ta tới nay: “Trông cô không thông minh lắm.”

Cố Bán Hạ ngây ngốc lúc lâu, định mắng một trận thô tục, kết quả ngẩn người quá lâu, muốn mắng cái gì lại quên mất rồi.

Trước khi xuống xe, cô lạnh giọng dọa dẫm, “Cậu chờ đấy, Dung Chính trở về tôi sẽ bảo anh ấy đuổi cậu.”

Mặt Tiểu Hắc không cảm xúc, dẫm lên chân ga đi mất.

Mặc dù trong phòng không có chỗ cho Cố Bán Hạ ngồi, nhưng buổi sáng nhất định phải quẹt thẻ, muộn nửa tiếng bị coi là vắng mặt, cô quẹt thẻ xong, ngồi một mình trong phòng họp nhỏ một lát, sau đó đi đến bảng trắng xem hôm nay có cuộc họp không.

Phòng kinh doanh thường xuyên họp, cập nhật sản phẩm, thay đổi kinh doanh v..v.. đều được thông báo chung tại cuộc họp.

Nhìn thấy bảng trắng hôm nay đã được cập nhật, cũng không có họp hành gì, Cố Bán Hạ quay người đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, có người từ sau đuổi theo, “Đồng nghiệp.”

Cố Bán Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Văn Dĩnh.

Văn Dĩnh cầm miếng bánh ngọt nhỏ, cười dịu dàng: “Đồng nghiệp, mời cô ăn bánh ngọt, chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, tôi thật sự không biết đó là chỗ ngồi của cô.”

“Không cần, cảm ơn.” Cố Bán Hạ nhàn nhạt nói.

Văn Dĩnh rũ mắt xuống, giọng nói hạ xuống, “Có phải cô tức giận không?”

Cố Bán Hạ còn chưa trả lời, người nào đó không nhịn được nói, “Chỗ ngồi được quản lý sắp xếp, tại sao lại đổ lỗi cho đồng nghiệp mới, thực sự buồn cười.”

Nhìn xem, đồng nghiệp thật nhiệt tình, Cố Bán Hạ cũng bị cảm động.

Cố Bán Hạ lạnh nhạt nhìn, nhớ kỹ cô ta.

Trước nay cô không phải người rộng lượng, nhưng cũng không phải có thù tất báo ngay tại chỗ, Cố Bán Hạ rất thích tính sổ sau.

Sau lưng, giọng điệu Văn Dĩnh vô tội hỏi đồng nghiệp vừa nãy giải vây giúp cô ta: “Cô ấy có vẻ không thích tôi đúng không? Nhưng tôi thật sự không cố ý.”

Cố Bán Hạ giễu cợt cười một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vốn là chỗ ngồi của cô ngoại trừ có cốc nước riêng, còn có biển tên, cùng với một cuốn sổ tay riêng có tên được viết trên đó, cũng có những tài liệu chuyên dụng có tên trên máy tính, trừ phi Văn Dĩnh bị mù mới không biết ban đầu chỗ ngồi này có người.

Vốn dĩ lãnh đạo an bài, nhân viên mới thực hiện, điều này không sai, nhưng Văn Dĩnh liên tục xin lỗi cô và dùng sự thể hiện không hợp lẽ thường của cô để thể hiện sự nhiệt tình thân thiện của cô ta, không biết cái đạo đức này có tính là trà xanh biểu * không.

*Trà xanh biểu/ lục trà biểu/ green tea bitch: Ý chỉ những người vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh nhưng thật ra dã tâm rất lớn.

Cố Bán Hạ đi tới văn phòng Dung Chính, cô sử dụng máy tính để sắp xếp dữ liệu của danh sách khách hàng cũ.

Thời gian bận rộn trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã 10h30, cuối cùng tất cả dữ liệu đã được thực hiện.

Nghiện thuốc lá, Cố Bán Hạ duỗi lưng sờ túi, phát hiện ra buổi sáng đã hút hết rồi, vô cùng buồn chán đi lục lọi ngăn kéo Dung Chính, kết quả mở ngăn kéo ra liền nhìn thấy có hộp xì gà bên trong.

Mở ra, chỉ còn một nửa.

Nhìn kìa, thật buồn cười, trong ngăn kéo của người đàn ông ghét mùi khói thuốc có những điếu xì gà ~

Thật ra Cố Bán Hạ không quan tâm Dung Chính là dạng người gì, nhưng dường như anh có rất nhiều bí mật, quan trọng là anh cũng không dấu diếm, có dùng một đống lời nói dối để che dấu thì anh cũng không sợ nói dối bị vạch trần.

Tự nhiên Cố Bán Hạ sinh ra vài phần tò mò với anh, vì thế cô gửi tin nhắn Dung Chính: 【 Anh đoán tôi tìm thấy gì ở văn phòng anh? 】

Vừa mới gửi đi, ngay sau đó cô lại gửi thêm một cái: 【 tèn tén ten, là xì gà! 】

Không đến năm phút đồng hồ Dung Chính nhắn lại, anh nói: 【Uh. 】

Cố Bán Hạ: “???”

Cô hoàn toàn đoán không ra cái tên Dung Chính này, rõ ràng nói dối bị vạch trần, không nhiều không ít cũng phải xấu hổ chứ, nhưng anh lại bình tĩnh nhắn lại khiến cho cô khá xấu hổ khi xâm phạm sự riêng tư của người khác.

Người đàn ông hèn hạ đạo hạnh thật sự cao thâm.

Cố Bán Hạ chưa bao giờ hút loại cao cấp như vậy, ngậm một điếu trong miệng, dùng bật lửa trong ngăn kéo đốt.

Cô bình thường hút thuốc cũng chỉ để đã ghiền, cũng không hiểu hàng, xì gà có một chút vị đắng, không tiếp nhận được, nhưng thủ công cuốn chế có giá trị xa xỉ, ném đi thật tiếc, đành phải nhăn mặt hút.

Đắng chát qua đi, có một chút ngọt ngào, Cố Bán Hạ nghĩ rằng nó khá giống cà phê, hai chân dài bắt chéo, lại hút hai hơi, trong miệng rất khoan khoái, đem xì gà của Dung Chính cuốn vào trong bọc.

Tịch thu

“Tiểu Trương, đưa cho tôi bản báo cáo bán hàng từ năm ngoái.” Cố Bán Hạ ngẩng đầu lên và bắt đầu phấn khích, nói với không khí.

“Tiểu Hắc, cậu đã bị đuổi rồi, lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi.”

Cố Bán Hạ dào dạt đắc ý, tiện tay cầm lấy điện thoại trên bàn, tự biên tự diễn, “Phòng nhân sự đúng không, lập tức sa thải giám đốc phòng kinh doanh cho tôi, còn có cái người tên Tiểu Yến, Văn Dĩnh, sa thải sa thải! Cái gì? Vì cái gì? Bởi vì tôi là tổng giám đốc, muốn sa thải ai liền sa thải người đó.”

Ah ~

Cảm giác làm tổng giám đốc thật mẹ nó sướиɠ, khó trách mọi người đều muốn ở vị trí cao, quyền lợi lớn, làm bất luận việc gì đều không cần lý do.

Ý da^ʍ của Cố Bán Hạ đủ rồi, xì gà cũng hút đến cảm thấy mỹ mãn, nằm ườn trên ghế ông chủ, bắt đầu nhớ lại cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Dung Chính.

Thật trống rỗng, thật cô đơn, thật muốn làʍ t̠ìиɦ.