Chương 26

Ngoài văn phòng cao cấp với bầu không khí thượng đẳng, tổng giám đốc còn có phòng nghỉ riêng, Cố Bán Hạ không ăn cơm trưa, đi thẳng vào ngủ.

Không biết bao lâu, tiếng chuông kêu lớn, Cố Bán Hạ tỉnh lại, lười biếng cầm điện thoại

“Aloo?” Vẫn còn chưa tỉnh ngủ âm thanh lưu luyến biếng nhác.

Đầu bên kia điện thoại không vui quát lớn: “Cố Bán Hạ, mọi người đang đợi cô để tổ chức cuộc họp định kỳ hàng tháng, thế mà lại cô đang ngủ? Cho cô thêm năm phút đồng hồ, nếu cô không xuất hiện thì thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!”

Cố Bán Hạ hoàn toàn bừng tỉnh, vội nói: “Sáng nay tôi đi xem không thấy có lịch họp.”

“Cái gì gọi là cuộc họp định kỳ hàng tháng? Cuộc họp cố định mỗi tháng một lần, cho dù bảng trắng không có, chẳng lẽ WeChat thông báo cô cũng không xem sao?!” Giám đốc rất tức giận, dứt khoát dập điện thoại.

Phòng kinh doanh có một nhóm WeChat, các công tác đột xuất và cuộc họp tạm thời đều được đăng ở bên trong và @(tag) toàn thể nhân viên, nhưng mà Cố Bán Hạ ngại ồn ào, dứt khoát bật chế độ tránh làm phiền, cũng rất ít khi vào xem.

Cô nhanh chóng vào WeChat nhìn thoáng qua, đúng là buổi sáng đã thông báo cuộc họp định kỳ hàng tháng.

Không chậm trễ, đi thẳng xuống tầng đến phòng họp lớn.

Mọi người đã chờ ở đó từ lâu, Cố Bán Hạ đi vào rất đột ngột.

“Cố Bán Hạ, mọi người đợi cô hơn mười phút rồi, sao cô kiêu ngạo như vậy?” Giám đốc mở đầu một câu mắng.

Cố Bán Hạ đúng mực thỏa đáng nói: “Thực xin lỗi mọi người.”

Dứt lời, tìm chỗ ngồi xuống.

Giám đốc vẫn không vừa lòng, “Cô có biết thời gian của những người làm kinh doanh như chúng tôi quý giá như thế nào không?? Đi làm không ở phòng, vậy mà chạy đi ngủ, cô là ai? Tới nơi này của chúng tôi nghỉ phép sao?!”

Mọi người cười vang.

Cố Bán Hạ chỉ là người mới tới một tuần, cuộc họp không phải do cô chủ trì, thêm cô hay thiếu cô một chút cũng không quan trọng, cho nên tất cả người ở phòng đặc biệt chờ cô????

Là đặc biệt chờ sau khi cô tới khiến cho cô khó xử đi?

Cố Bán Hạ rất bình tĩnh, chờ mọi cười xong mới nói: “Không xem WeChat là tôi không đúng, nhưng giám đốc, ngày đó đồng nghiệp mới tới chính miệng cô nói công ty chúng ta nhân tính hóa quản lý, để tôi tìm một chỗ nào trong công ty đều được, sao bây giờ lại chất vấn tôi vì sao đi làm lại không ở bộ phận? Còn nữa, hầu hết thời gian tôi làm kinh doanh đều ở bên ngoài, ai biết là đang nói kinh doanh hay là đang ngủ, đợi đến cuối tháng, để xem hiệu suất, đây là một quy tắc bất thành văn được mọi người công nhận, làm sao tôi đến nơi này lại tăng gấp đôi tiêu chuẩn rồi?”

Có người phụ họa chỉ trích Cố Bán Hạ, “Là một nhân viên đương nhiệm, cô phải nghe theo lãnh đạo, cô ngang như vậy thì còn đi làm làm gì, về nhà có phải hơn không? Cô thực sự nghĩ rằng cả thiên hạ đều là của bố mẹ cô?”

Cố Bán Hạ nhìn cô ta, “Ah, tôi nhớ cô, ngày đầu tiên tôi tới Dung thị, nghe được các cô nói buổi chiều không đi làm đi chèo thuyền nghỉ ngơi nửa ngày, tôi nhớ không nhầm chớ?”

Đồng nghiệp nữ kia lập tức xấu hổ, người bên cạnh giải vây: “Có một nói một, có hai nói hai, chính cô chậm trễ thời gian của mọi người, bây giờ còn có mặt mũi chỉ trích người khác?”

Cố Bán Hạ mím môi, gật gật đầu, “Hy vọng rằng một ngày nào đó khi anh chịu bất công, những đồng nghiệp tốt của anh sẽ đứng lên và nói giúp cho anh.."

“Được rồi được rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, vì vậy đừng làm tổn thương nhau, Bán Hạ cô ấy không có chỗ ngồi, suốt ngày ở bên ngoài làm việc, quá mệt mỏi nên nghỉ ngơi về tình cảm có thể tha thứ được.” Văn Dĩnh nhìn như thể giải vây cho Cố Bán Hạ, lại cũng cho người ta đầu đề câu chuyện, lập tức liền có người đón lấy ý cô ta cuối cùng châm chọc hai câu, “Làm kinh doanh hay làm việc khác, ai biết được, có lẽ thật sự quá mệt mỏi đi.”

Người nọ giọng điệu quái gở, mọi người lại cười vang một trận.

Thấy không sai biệt lắm, giám đốc lúc này mới từ từ mở miệng: “Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc, làm sai thì phải bị phê bình, họp thôi.”

Lãnh đạo mở miệng, liền không có ai nói nữa.

Trong lòng Cố Bán Hạ không có khả năng không tức giận, nhưng tức có ích lợi gì đâu, rõ ràng những người trong phòng kinh doanh hợp nhau lại bắt nạt cô. Chỉ là những người khác ở phòng không thích cô, có lẽ là nghe đồn bên ngoài về cô, nhưng giám đốc là người lãnh đạo người khác, công khai đối địch với cô, ngược lại làm cho người ta kinh ngạc.

Cố Bán Hạ đè nén mọi cảm xúc, trên mặt bình thản không sợ hãi, đã trải qua hai mươi mấy năm bất công, cô có thể nhịn hơn bất cứ ai.

Ngày hôm qua đã hẹn hôm nay cùng ăn cơm với Tiền Đa Đa và Chu Mai.

Chu Mai không đi làm, là người người rảnh rỗi nhưng tới muộn nhất, sắc mặt cô hồng hào sáng bóng, giải thích nói: “Tớ cho anh ấy xem quần áo quên thời gian.”

“Cậu mua quần áo cho anh ta, anh ta dám mặc về sao? Vợ anh ta có thể biết hay không?” Tiền Đa Đa có chút khó hiểu.

Khi làm tiểu tam làʍ t̠ìиɦ nhân, Chu Mai đã đi từ quá khứ hoảng loạn đến sự thờ ơ hiện tại.

“Vợ anh ta là bà chủ gia đình, thân thể mẹ anh ta và mẹ vợ đều không tốt, vợ anh ta chạy qua hai bên chăm sóc, còn muốn chăm sóc con cái đi học, nào có lòng dạ quản anh ta, qυầи ɭóŧ anh ta đều là tự tay tớ giặt.”

Cố Bán Hạ lắng nghe lời này nhưng không đáp lời những lời của cô ấy, cô không thể bình luận về mọi thứ về Chu Mai. Dù sao chính mình cũng không phải người tốt lành gì, cũng không có tư cách bình luận người khác.

“Cậu có thai chưa?”

Cố Bán Hạ nói làm ánh mắt Chu Mai ảm đạm rũ xuống, “Lúc trước bị hỏng hai lần, hiện tại vẫn mãi không đậu.”

Đề tài có chút nhạy cảm và thương cảm, trong chốc lát mọi người đều không biết nói gì, đúng lúc di động Tiền Đa Đa vang lên, cô nhận máy nghe vài câu, sắc mặt biến đổi, lại nói vài câu, vẻ mặt bất lực, báo địa chỉ nhà hàng.

Cố Bán Hạ trêu ghẹo: “Tiền Đa Đa, ai muốn tới đây nha? Không phải là bạn trai của cậu đi?”

Lập tức mặt Tiền Đa Đa đỏ ửng, ấp úng lắp bắp, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Vốn là Cố Bán Hạ chỉ muốn trêu ghẹo Tiền Đa Đa để làm dịu bầu không khí, ai ngờ cô ấy phản ứng kì lạ, không khỏi mở to hai mắt, “Không phải chứ, cậu thực sự có bạn trai?”

Hai người đang ép hỏi Tiền Đa Đa thì có người tới, Tiền Đa Đa thẹn thùng đứng lên, chạy tới người kia oán giận: “Đã bảo anh đừng đến rồi…”