Chương 31

Cố Bán Hạ mang hợp đồng đi đóng dấu sửa sang lại thật tốt, còn chưa kịp đưa cho giám đốc thì nhận được thông báo mở họp trên WeChat, cô dứt khoát cầm theo hợp đồng đi vào phòng họp, dự tính chờ sau khi cuộc họp kết thúc thì đi gặp giám đốc.

Phòng kinh doanh có nhiều cuộc họp, các sản phẩm trước đó đã được điều chỉnh về cách thức đóng gói và giá cả, muốn mọi người học hỏi thêm.

Thời gian họp không dài, chỉ mười phút đã kết thúc, cuối cùng giám đốc dừng lại một chút, nói: “Tôi đặc biệt muốn khen ngợi Văn Dĩnh, cô ấy vừa tới vài ngày đã đàm phán được đơn hàng trị giá 300 vạn, đây chính là người đẹp có năng lực mạnh mẽ.”

Lời nói vừa dứt, mọi người đã vỗ tay như sấm.

Văn Dĩnh mỉm cười ngọt ngào, thoải mái đứng dậy và nói một cách hào phóng nói: “Cảm ơn mọi người, tôi vừa tới, không hiểu rất nhiều điều, các đồng nghiệp đã nhiệt tình giúp đỡ ít nhiều, hôm nay tan tầm tôi mời khách, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi.”

Mọi người lại hét to vỗ tay.

Tiếng vỗ tay còn chưa dừng, giọng nói của giám đốc gay gắt, “Ngược lại có người, đến đây sớm hơn Văn Dĩnh, nhưng cả ngày chỉ biết ngủ, tới bây giờ ngay cả một khách hàng cũng không có chứ đừng nói đến đơn hàng, thật là nhục nhã.”

Mọi người cười châm biếm, ánh mắt trắng trợn lia tới người Cố Bán Hạ.

Cố Bán Hạ rất lơ là, đôi chân trắng nhỏ dài vắt xéo chồng lên nhau lộ ra đường cong duyên dáng, vẻ mặt cô thản nhiên nhàn nhã, giống như không biết người giám đốc nói chính là cô.

Mấy người đàn ông cười cô, nhưng lại không kìm nổi đánh giá từ trên xuống dưới trong lòng có muôn vàn tưởng tượng.

Mấy người phụ nữ cười nhạo cô, khinh thường nhưng lại đố kị, mong ước da trắng dáng xinh kia chính là mình.

Cố Bán Hạ không đùa giỡn nhiều với bọn họ, ngón tay trắng xanh vén tóc bên tai, ngồi thẳng người cười với giám đốc, “Nói tôi à?”

Giám đốc bị thái độ vô kỷ luật của cô chọc tức, cô ta chỉ vào Cố Bán Hạ, “Điểm nào cũng không bằng người, lại không biết xấu hổ và nhục nhã, quá trình thực tập không đạt được thành tích thì cút đi."

Cố Bán Hạ không tức giận hỏi cô ta: “Thành tích phải đạt được trong quá trình thực tập là bao nhiêu ?”

“Tích lũy đơn đặt hàng được hai trăm vạn.”

“Ồ, nhiều hơn một chút là có thể chuyển thành chính thức sớm đúng không?”

Giám đốc cười khẩy, “Tôi cũng muốn cô có bản lĩnh như vậy.”

Cố Bán Hạ chỉ là bình hoa, là đồ ăn hại, trước đấy cô ta đã nghe người khác nói đến, nếu không như thế thì làm sao có chuyện Cố thị không cho Cố Bán Hạ đến làm? Chung quy lại là sợ cô gây chuyện làm mất mặt bị chê cười.

Cố Bán Hạ không phản bác lại lời này, đứng dậy một cách tao nhã, thong thả ung dung cầm theo một xấp hợp đồng tiến lên phía trước.

“Đây là hợp đồng của tập đoàn Thiên Ân, mới vừa được in ra đóng dấu và sửa sang lại, đầu đơn tiên tôi đàm phán là hai ngàn vạn, tôi đã nói chuyện với Đường Thần, chủ tịch tập đoàn Thiên Ân, sau này vẫn sẽ tiếp tục hợp tác.”

Giọng nói cô không lớn, thái độ cũng không mạnh mẽ để chứng minh điều gì, chỉ đơn giản và nhàn nhạt, giống như trần thuật lại một việc, nhưng cô như vậy, mọi người lại càng kinh ngạc hơn.

Chỉ một lần mà Cố Bán Hạ có thể nói tới đơn hàng hai ngàn vạn? Lại còn là cùng tập đoàn Thiên Ân?

Ai cũng không tin, cho dù đó là sự thật thì có lẽ là do Cố Bán Hạ dùng nhan sắc dụ dỗ quyến rũ đối phương.

Giám đốc cũng không tin, nhưng sau khi đọc kỹ hợp đồng không tin cũng không được, cô ta ra hiệu cho mọi người im lặng và nói với Cố Bán Hạ: “Sau khi xem xét xong tôi sẽ trình lãnh đạo ký tên.”

“Giám đốc, dựa theo lời cô nói vừa nãy, có phải bây giờ tôi có thể chuyển chính thức đúng không?”

Giám đốc ho khan hai tiếng, nói: “Tôi sẽ giúp cô ghi lại hồ sơ và nộp đơn cho phòng nhân sự để xin chuyển.”

Mọi người không có gì để nói, một số người vẫn không tin, một số người khinh thường, Cố Bán Hạ cũng không nhìn, đi luôn ra ngoài.



Buổi trưa đang ăn cơm, Chu Mai gọi điện thoại tới nói có một buổi party vào buổi tối, bảo cô cũng đi.

Cố Bán Hạ lấy cớ có việc để từ chối, Chu Mai hỏi cô có việc gì.

Trong nhất thời Cố Bán Hạ không tìm ra được cớ gì, giọng điệu của Chu Mai không đổi, nói: “Cậu đừng đem ai cũng thành Tiền Đa Đa, tan tầm gọi điện thoại cho tớ, không gọi thì nghỉ chơi.”

Điện thoại dập mất rồi.

Cố Bán Hạ đột nhiên hết muốn ăn.

Cô sẽ không qua lại với Tiền Đa Đa nữa, nhưng quả thật cũng có chút giận chó đánh mèo lên Chu Mai, dù sao lời mà Tiền Đa Đa nói ngày đó cũng làm Chu Mai bị tổn thương.

Tan làm, cô vẫn gọi điện thoại cho Chu Mai, Chu Mai gửi lại cho cô một dãy địa chỉ để cô đi thẳng đến đấy.

Cố Bán Hạ nghĩ rằng lại là một đám mợ hai tụ họp, nhưng hóa ra lại là một buổi party nghiêm túc, các thanh niên nam nữ mặc đồ rất nghiêm túc, tốp năm tốp ba ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

Chu Mai đưa cho Cố Bán Hạ một ly champagne, đi được nửa vòng, hất cằm chỉ vào một chỗ hỏi: “Cậu thấy người đàn ông mặc quần áo màu xanh kia không?”

Cố Bán Hạ khó hiểu, “Người lớn như vậy, tớ lại không mù, đương nhiên là nhìn thấy, làm sao? Cậu bao nuôi trai bao à?”

“Cậu cút đi, anh ta là Hứa Thiên Thừa, con út của nhà N&R.”

“N&R?” Cố Bán Hạ nhướng mày, “Đấy chẳng phải là đối thủ một mất một còn của Cố thị sao?”

Chu Mai gật đầu, “Nhà họ Cố của cậu và nhà họ Hứa không chỉ là đối thủ một mất một còn trong kinh doanh mà bên ngoài cũng không vừa mắt nhau, tớ đã hỏi thăm qua, Hứa Thiên Thừa này vẫn còn độc thân.”

Cố Bán Hạ rất thông minh, tiếp lời: “Nếu tớ và Hứa Thiên Thừa ở bên nhau, như thế sẽ làm toàn bộ người nhà họ Cố tức chết. Nếu tớ chủ động quyến rũ Hứa Thiên Thừa, nhà họ Cố sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu.”

“Hứa Thiên Thừa này là học bá, vừa mới tiến vào công ty sau khi đi du học về, vẫn chỉ là con gà nhỏ yếu đuối* đơn thuần, cậu chỉ cần dùng chút mánh khóe, chắc chắn anh ta sẽ quỳ gối dưới váy thạch lựu của cậu.”

*Nguyên văn là :小弱鸡 nghĩa là “tiểu nhược kê” – ý chỉ người đàn ông yếu đuối.

Giọng nói Cố Bán Hạ nghiến lại, “Tớ đã theo Dung Chính rồi.”

“Lúc đó cậu làm vậy là vì muốn làm nhà họ Cố mất mặt đúng không? Cũng không phải thực sự yêu anh ta, tuy rằng Hứa Thiên Thừa không đẹp trai bằng Dung Chính, nhưng khả năng kinh tế cũng không nhỏ. Quan trọng hơn là cậu lợi dụng Hứa Thiên Thừa để đối phó nhà họ Cố. Trước đây cậu bốc đồng đồng ý với Dung Chính, giờ tách ra là được.” Chu Mai nói đến điểm mấu chốt ở trên.

Cố Bán Hạ không lên tiếng.

“Cậu nhìn xem, bao nhiều người phụ nữ nhìn chằm chằm miếng thịt kia, tớ cố ý nghe ngóng nhiều nơi mới bảo cậu đến đây.” Chu Mai nói, nhìn thấy người quen, liền bảo đi qua chào hỏi người ta một tiếng.

Chu Mai đi rồi, nhưng lời nói lại giống như một vòng tuần hoàn vang lên bên tai.

Không thể không thừa nhận, nếu muốn trả thù nhà họ Cố thì ở đây theo Hứa Thiên Thừa lại càng dễ dàng, nhưng Dung Chính…

Muốn cô vứt bỏ ôm ấp của Dung Chính đi theo Hứa Thiên Thừa? Bỗng nhiên Cố Bán Hạ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Đang muốn quay người tìm chỗ ngồi, đột nhiên có người đến gần, ly champagne trong tay hướng về phía cô nâng lên, cử chỉ tao nhã hỏi: “Chào cô, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?”

Là Hứa Thiên Thừa.

Cố Bán Hạ không nghĩ tới anh ta sẽ chủ động tìm mình, lại không có sự chuẩn bị nên trong lòng hơi luống cuống.

Có lẽ thấy Cố Bán Hạ không có phản ứng, Hứa Thiên Thừa nhẹ nhàng lịch sự nói: “Không sao, tôi có thể uống với cô một ly không? Nếu như không tiện cũng không sao, đã quấy rầy cô rồi.”

Hứa Thiên Thừa muốn rời đi, Cố Bán Hạ cắn răng lên tiếng: “Tôi không biết khiêu vũ.”

Hứa Thiên Thừa cười, “Tôi có thể dạy cô.”

Cố Bán Hạ mỉm cười với anh ta, “Vậy anh cũng đừng chê tôi ngốc nghếch.”

“Làm sao dám, có thể dạy người xinh đẹp như vậy khiêu vũ là vinh hạnh của tôi.”

Hai người cầm tay bước vào sàn nhảy.