Chương 6

Đối với công ty nhỏ thì 80 vạn là một đơn hàng khá tốt, bởi vì việc này mà quản lý mắng Cố Bán Hạ đến mức máu chó phun đầy đầu, cuối cùng chờ đến lúc ngừng mắng cô mới nhẹ nhàng đi ra.

Buổi sáng từ công ty ông chủ Vương đi ra, Cố Bán Hạ tức giận vô cùng, nhưng lúc này bị mắng chửi thậm tệ thì cô lại vẫn luôn giữ bình tĩnh ôn hòa.

Từ văn phòng quản lý đi ra, cô yên lặng đi ra cầu thang bộ hút thuốc, suy nghĩ việc Cố Tiểu Phong đoạt đơn hàng.

Cố thị là công ty niêm yết, 80 vạn đối với Cố thị giống như 80 tệ trong tay người giàu, vậy tại sao Cố Tiểu Phong lại cướp đi đơn hàng của cô?

Ngoài việc trả thù cô, làm cô vừa tức vừa hận mà không thể làm gì được, Cố Bán Hạ không thể nghĩ ra được khả năng khác.

Vừa rút điếu thuốc ra, có tiếng bước chân lộn xộn từ dưới tầng truyền đến, theo sau là tiếng thì thầm với tiếng thở hổn hển của nam và nữ, sau đó là tiếng sột soạt của vải vóc, tiếng người phụ nữ thở nhẹ, sau vài giây, than nhẹ: “Thật thoải mái…”

Người đàn ông hỏi: “Còn tức giận không?”

Người phụ nữ nũng nịu đáp: “Không tức giận nữa.”

Cố Bán Hạ ngậm đầu thuốc lá nhẹ bước chân xuống cầu thang, nhìn xuống thấy một nam một nữ cùng chỗ làm đang ôm nhau, người đàn ông thấp giọng nói: “Tức giận làm một cái thì tốt rồi, em mà lại tức giận anh lại làm em một trận, làm cho đến khi em vui vẻ.”

Cố Bán Hạ nhướng mày, tự hỏi còn có cách nói như này sao.

Cầu thang tối om, những người trẻ tuổi đều thích đi thang máy, bình thường sẽ không có người tới, Cố Bán Hạ lo lắng di chuyển sẽ khiến cho cả hai bên cùng xấu hổ nên dứt khoát chịu đựng chờ hai người làm xong rồi mới rời đi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên chính mắt gặp người làm việc, đối với việc từ trước đến nay không ham thích Cố Bán Hạ cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng mà vừa quay đầu, nhìn thấy nụ cười hèn mọn bỉ ổi của đồng nghiệp nam bên cạnh, cô lại lập tức thành nữ đạo sĩ thanh tâm quả dục.

Không biết Cố Tiểu Phong sau khi trở về có vạch trần việc cô không đi công tác hay không. Chắc là có, dù sao từ nhỏ cô cùng Cố Tiểu Phong luôn bất hòa, việc gì có thể làm cho cô không thoải mái, Cố Tiểu Phong liền làm.

Nhưng mà thật ra cũng không lo lắng Cố Tiểu Phong có vạch trần hay không, suy cho cùng đúng hay sai, người trong nhà họ Cố cũng không ai để ý.

Tan tầm từ công ty đi ra, Cố Bán Hạ liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe Dung Chính, lái xe Tiểu Hắc trông như một con quỷ, vẫy gọi cô với vẻ mặt vô cảm.

Cố Bán Hạ rất nghi ngờ, tự hỏi có phải trợ lý của Dung Chính sợ cô chạy trốn đúng không, nếu không tại sao cô lại thấy xe của Dung Chính ở khắp mọi nơi?

Ngồi trong xe nhàm chán, Tiểu Hắc lại không nói lời nào, Cố Bán Hạ tìm nắm hạt dưa, ra sức mà cắn.

Miệng cô rất nhanh, hàm răng thoáng dùng sức, đầu lưỡi đem nhân hạt dưa cuốn vào trong đôi môi đỏ mọng. Rất nhanh, đã ăn xong một nắm hạt dưa.

Ăn hạt dưa thật vô vị, Cố Bán Hạ vô cùng buồn chán, liền tìm Tiểu Hắc nói chuyện phiếm: “Tiểu Hắc, trưa hôm nay ăn cái gì?”

Tiểu Hắc: “Cơm, thức ăn.”

Ok, ok, cuộc nói chuyện phiếm kết thúc.

Trở lại biệt thự của Dung Chính, người giúp việc hỏi cô bữa cơm tối muốn ăn cái gì, Cố Bán Hạ nói tùy ý, rồi đi lên tầng.

Người giúp việc tới quét dọn sắp xếp lại phòng, chắc là nhìn thấy Dung Chính nằm đến vặn vẹo, liền giúp anh nằm về giữa giường. Cả người Dung Chính không có thiết bị máy móc gì, nhìn như đang ngủ, anh cũng không phải dùng cách cho ăn qua đường mũi, trợ lý nói chỉ cần tiêm dinh dưỡng thường xuyên là đủ.

Cố Bán Hạ không hiểu, cũng không quan tâm, từ sau khi đưa Dung Chính về nhà cũng không thấy trợ lý quay trở lại, Bây giờ cô cũng quá lười để diễn.



Tháng bảy trời tối muộn, bên ngoài khô nóng khó chịu, ăn cơm xong Cố Bán Hạ liền trở về phòng.

Tắm rửa, sấy tóc, đắp mặt nạ, lăn lộn một giờ mới lên giường.

Thoải mái dễ chịu mà nằm xuống, cái gì cũng không phải làm, cả người lẫn tâm đều nhàn rỗi, trong đầu liền nhớ lại hiện trường phát sóng trực tiếp ở cầu thang bộ lúc buổi chiều, dần dần, hô hấp cứng lại.

Tức giận làm một cái thì tốt rồi…

Cố Bán Hạ: “…”

Cô cảm thấy mình thật nhàm chán, xoay người muốn đem lời nói của người đàn ông ở cầu thang vứt ra khỏi đầu, kết quả xoay người, mặt lại đối diện với sườn mặt Dung Chính.

Sườn mặt của anh thật là đẹp, tuy hơi tái nhợt, nhưng lại tăng thêm vài phần nữ khí và diễm khí.

Cố Bán Hạ nhìn chằm chằm anh, sắc tâm toát ra đầu.

Hay là đem anh làm đi, dù sao nếu có một ngày Dung Chính tỉnh lại cũng sẽ làm cô, không bằng bây giờ, cô còn có thể nắm quyền chủ động, nhỡ đâu anh nằm cả một đời, người đàn ông đẹp như vậy không được dùng thật là lãng phí.

Thôi, làm anh.

Cố Bán Hạ bò dậy, xốc chăn mỏng trên người Dung Chính lên, tay lần mò cạp quần anh, sờ soạng hai giây, dừng lại.

Như vậy có vẻ không tốt lắm? Người ta bị tai nạn xe cộ thành người thực vật đã đủ thảm, lại còn bị cô làm…

Cố Bán Hạ đấm ngực dậm chân, cảm thấy mình chính là cầm thú, lại có thể nổi lên lòng xấu xa đối một người tàn tật.

Ai ai, cô vuốt gối đầu, chậm rì rì nằm trở về.

Một

Hai

Ba

Cố Bán Hạ cởϊ qυầи Dung Chính.

Lão nhị vẫn giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy, một đống mềm nhũn nằm ẩn núp giữa hai chân, tay cô sờ lên trên cẳng chân của Dung Chính, càng sờ trong lòng càng thấy thoải mái, cảm thán người đàn ông này dáng người thật đẹp.

Vẫn còn chưa sờ lần hai, vậy mà vật mềm nhũn ở dưới đám lông đã có dấu hiệu từ từ cương cứng, Cố Bán Hạ nhoài người qua, ngón tay mềm mại mảnh khảnh xẹt qua bên trong đùi, mềm nhũn dần dần trở thành cứng ngắc, vừa dài vừa to.

Cố Bán Hạ luôn thấy tò mò với hiện tượng này, tay trắng nõn cầm chặt vật cứng, ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích giống như mát xa, không đến vài giây, vật cứng rắn kia biến thành gậy sắt, đứng thẳng trong lòng bàn tay cô.

Nhìn chằm chằm mấy giây, hô hấp dần dần nóng lên, đầu ngón tay vuốt ve xoa nhẹ ở đỉnh đầu của vật cứng.

Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng nó cứng như cây gậy, nhưng đỉnh đầu của nó vẫn có cảm giác mềm như thịt.

Sau khi nghịch một lát, bụng dưới khô nóng, giữa hai chân dường như có chút ướt, đối với biến đổi của thân thể Cố Bán Hạ rất là nghi hoặc, cô dùng ngón tay đi xuống tìm kiếm giữa hai chân, là sáng lấp lánh ướŧ áŧ.

Chậc, cô ướt sũng.

Thôi, làm anh đi.