Chương 8

Hôm nay thời tiết không tốt, âm u ngột ngạt, dường như mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Có lẽ vì chuyện đêm qua, trong lòng Cố Bán Hạ có chút bực bội, trên đường đi cũng không có tâm tư trêu chọc Tiểu Hắc. Sau khi đến công ty, cô đặt một chân bước xuống, quay đầu lại, nói: “Buổi chiều không cần tới đón tôi, tôi có việc, buổi tối tự tôi trở về.”

“Vâng.”

Cố Bán Hạ nhướng mày, “Cậu có thể nói nhiều hơi hai từ không?”

“Chắc là được.”

Đúng là nhiều hơn hai chữ rồi.

Ok, thật lợi hại*.

*Nguyên văn : NGƯU BỨC/牛逼 :rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB)

Đi vào tòa nhà, khí lạnh ập vào mặt, Cố Bán Hạ bước tới ấn thẻ, vừa ngồi xuống thì có người đi đến, nói quản lý tìm cô.

Ngày hôm qua quản lý mắng cô tơi tả, hôm nay lại tìm cô, chắc là sẽ không có chuyện tốt gì.

Gõ cửa đi vào, thái độ quản lý cực kỳ ôn hòa, “Bán Hạ, cô tới công ty cũng hơn nửa năm rồi nhỉ?”

“Đúng vậy….”

“Ừm, cô xinh đẹp trẻ tuổi, lại rất có năng lực, nửa năm nay đến công ty chúng ta đạt được khá nhiều thành tích, ngày hôm qua tôi quá nóng nảy, thái độ không tốt lắm, cô đừng để trong lòng.”

Cố Bán Hạ nghe những lời này, cảm thấy không ổn cho lắm.

Quả nhiên, quản lý nâng mắt kính, ngay sau đó lại nói: “Với bằng cấp và năng lực của cô, hoàn toàn có thể tới những công ty lớn, Bán Hạ, công ty của chúng tôi chỉ là tòa miếu nhỏ không chứa nổi cô, cô thu dọn rồi tới phòng kế toán thanh toán tiền lương đi.”

Cố Bán Hạ không có chút ngạc nhiên nào, bình thản hỏi: “Quản lý, có phải có người gọi điện thoại cho ông, dùng chuyện làm ăn uy hϊếp ông sa thải tôi?”

“Nếu cô đã biết, thì đừng gây khó dễ công ty, chúng tôi chỉ là công ty nhỏ, khởi đầu cũng không dễ dàng.” Quản lý nói thẳng không giấu diếm, “Bán Hạ, người cô đắc tội, chúng tôi không thể trêu vào.”

Cố Bán Hạ cười, “Được, tôi đã biết, cảm ơn quản lý.”

Xử lý tốt chuyện bên này, Cố Bán Hạ đi thẳng đến Cố thị.

Lễ tân ở cửa ngăn cô lại, hỏi cô có hẹn trước không, Cố Bán Hạ cười nhạo một tiếng, đẩy người ra đi thẳng vào bên trong, quen cửa quen nẻo tới cửa phòng cha Cố.

Lễ tân thấy cô sắc mặt không tốt xông thẳng vào nghĩ rằng cô tới gây chuyện, đang muốn tới kéo cánh tay cô đi thì Cố Bán Hạ đã đẩy cửa ra.

Trong văn phòng, một cô gái trẻ tuổi ngồi trên đùi cha Cố, hai người đang anh anh em em cắn tai nỉ non. Lễ tân chạy tới nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi, run run rẩy rẩy muốn giải thích, cha Cố đã đem cô gái trẻ tuổi đẩy ra đứng dậy, bảo hai người đều đi ra ngoài.

Cố Bán Hạ đi đến bên cạnh bàn làm việc của cha Cố, nhìn thẳng ông, cha Cố nhìn cô một cái, dời ánh mắt đi chỗ khác, không kiên nhẫn mà lạnh nhạt hỏi: “Ai bảo con tới đây?”

“Có phải ông gọi điện thoại đến công ty tôi bảo bọn họ sa thải tôi?” Cố Bán Hạ đi thẳng vào vấn đề.

Cha Cố nghe vậy hơi giật mình, “Tôi không rảnh rỗi như vậy."

“A, thế à?” Cố Bán Hạ hơi cúi người, giọng nói lạnh lẽo, “Cố Quốc Phong, trước đây tôi bị sa thải bao nhiêu lần rồi, không phải đều là ông giở trò sao?”

Cha Cố nổi giận đùng đùng, vỗ bàn đứng lên, “Cố Bán Hạ, đây là thái độ cô nói chuyện với tôi? Tôi là cha cô! Cô phải tôn trọng tôi!”

Hãy nhìn xem này, cặp vợ chồng này thật xứng đôi, khi cô bị người ta nhục mạ là con đàn bà hư hỏng, hai vợ chồng đều thờ ơ, nhưng chỉ cần cô hơi bất kính ở trước mặt bọn họ, bọn họ liền nổi cơn giận dữ bày ra một bộ dáng người lớn tuổi dạy dỗ cô.

Cố Bán Hạ không sợ hãi chút nào, nghếch cằm lên, “Sao vậy, cha thân ái, ông còn nhớ rõ Trầm Hương chết như thế nào không?”

Lời nói ra, thân mình cha Cố run lên, xanh mặt gầm lên: “Đồ hỗn láo, cô nói lời này là có ý gì? Trầm Hương là tự sát, chẳng lẽ là tôi đẩy xuống sao? Nó chính là con gái tôi đấy!”

Cố Bán Hạ bỗng nhiên cười, đứng thẳng người nhẹ giọng nói: “Đúng nha, Trầm Hương là tự mình nhảy xuống tìm chết, sắp đến giữa tháng bảy rồi, đợi giữa tháng bảy nó quay về, tôi hỏi nó một chút, vì sao lại muốn nhảy lầu tự sát nha?”

“Cút, cô cút cho tôi!” Cha Cố cầm một xấp tài liệu trên bàn, không chút do dự ném về phía Cố Bán Hạ.

Cố Bán Hạ né tránh, châm biếm rồi đi.

Rời khỏi tòa nhà, vẻ mặt cô liền suy sụp, oán hận trong lòng chồng chất thành núi. Lần này bị sa thải, nếu không phải là do cha Cố, phần lớn là do Cố Tiểu Phong giở trò quỷ.

Đệch con mẹ nó, họ Cố đều không phải thứ tốt!

Ừm? Cô cũng họ Cố như bọn họ?

Oán hận trong lòng Cố Bán Hạ không có chỗ trút, cô đã nhẫn nhịn thật lâu, cô hận người nhà họ Cố, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đạp vài bước xuống dưới bậc thang, có lẽ là do thất thần, dưới chân bị bước hụt, người loạng choạng đi vài bước về phía trước. Cũng may cô giữ vững thân thể không bị ngã sấp xuống, có điều giày cao gót bị gãy, chân cũng hơi trẹo xuống, có chút đau.

Cố Bán Hạ bất lực ngồi ở bậc thang, trong lòng dâng lên bi thương, cô kìm nén mờ mịt dâng trong mắt, dùng sức bẻ gãy gót giày bên còn lại, đi giày vào rồi rời đi.

Vốn dĩ định về nhà họ Cố một chuyến, bây giờ cũng không đi được, Cố Bán Hạ ở trên xe càng nghĩ càng giận, nhưng càng tức giận lại càng không thể làm gì, nhịn một đường, chờ trở về biệt thự Dung Chính, cuối cùng cô không chịu đựng được, nước mắt rơi như mưa.

Khóa cửa phòng, nhào vào trên giường khóc rống lên.

Cố Bán Hạ từ khi hiểu chuyện đã biết người nhà họ Cố không thích cô, không chỉ không thích, còn rất phản cảm chán ghét, cô không biết mình làm sai cái gì. Vì muốn làm người nhà họ Cố thích mình như thích Trầm Hương, tuổi còn nhỏ đã biết học lấy lòng, nhưng cô càng lấy lòng, người nhà họ Cố lại càng không thích cô, mắng cô là đồ thấp hèn.

Sinh ra ở hào môn vọng tộc, mọi người đều hâm mộ, nhưng Cố Bán Hạ sống một cuộc sống vô cùng hèn mọn, còn không bằng người giúp việc của nhà họ Cố.

Cô hận cha mẹ Cố lạnh nhạt, hận người nhà họ Cố tuyệt tình, cũng hận chính mình vô dụng, nhưng cô hận bọn họ lại không đối phó được bọn họ, hận bản thân không thể đánh bại chính mình, vì vậy Cố Bán Hạ quyết định theo Dung Chính.