Chương 9

Cố Bán Hạ nhấc gối đầu dồn sức đập vào người Dung Chính, “Tôi là đồ lẳиɠ ɭơ thì anh là gì? Rõ ràng đàn ông các người là đồ háo sắc, vì sao lại thành tôi lẳиɠ ɭơ ti tiện? Tại sao lại ức hϊếp tôi như vậy? Cố Quốc Phong, ông sẽ chết không được tử tế! Tôi hận ông, tôi hận ông!

Dung Chính vì sao anh lại sống không ra sống chết không ra chết? Anh bao nuôi tôi làm gì? Đàn ông khác đều che chở người phụ nữ của mình, tôi ở bên ngoài bị người ta ức hϊếp khắp nơi, anh lại nằm ở chỗ này ngủ! Dung Chính anh là đồ trứng thối, tôi ghét anh, ghét anh!” Cô đem toàn bộ tức giận của mình trút ra, vừa khóc vừa đánh Dung Chính.

“Cô Cố, cô có ở trong phòng không?”

Cố Bán Hạ đột ngột dừng lại, nghe ra đây là giọng nói của trợ lý Dung Chính, vội vàng ném gối đi ra mở cửa.

Trợ lý nhìn thấy cô nước mắt đầy mặt, hơi kinh ngạc, hỏi: “Cô Cố, cô làm sao vậy?”

Tròng mắt Cố Bán Hạ đảo loạn, mặt không đổi sắc nói dối: “Anh Dung chưa tỉnh, tôi cảm thấy rất buồn.”

“Hóa ra là như thế, cô Cố cô đừng đau lòng, buổi sáng hôm nay tổng giám đốc Dung đã tỉnh.”

Cố Bán Hạ: “¥%#&*@????”

Trên mặt cô vẫn còn nước mắt, sắc mặt hết hồng lại đen, lúc xanh lúc trắng, run run rẩy rẩy nói không nên lời.

“Vừa rồi bác sĩ đã tới xem, mới tiêm cho tổng giám đốc Dung xong.”

Cố Bán Hạ: “!!!!”

Cô nghe cái gì cũng không lọt tai, bên tai tới tới lui lui chỉ có một câu: buổi sáng hôm nay tổng giám đốc Dung đã tỉnh…

Dung Chính tỉnh? Con mẹ nó Dung Chính đã tỉnh? Vừa rồi cô vừa đánh vừa đập….

Ông trời ơi….

Cố Bán Hạ sợ muốn tè ra quần, run run rẩy rẩy xoay người lại, nhìn thấy trợ lý tiến đến nhẹ giọng gọi: “Tổng giám đốc Dung.”

Cô run như cầy sấy, quả nhiên nhìn thấy Dung Chính chậm rãi mở mắt ra.

Cố Bán Hạ hận không thể biến mất ngay lúc này.

Có lẽ trợ lý thấy cô ngu người ở đó, quay đầu nói với cô: “Cô Cố, cô mau đến nhìn xem, tổng giám đốc Dung tỉnh rồi.”

Cố Bán Hạ nơm nớp lo sợ, không biết làm sao, trái tim bịch bịch đập hai giây, bất chấp lao lên: “Anh Dung, cuối cùng anh cũng tỉnh, tôi thật vui mừng nha ~”

Vẻ mặt Dung Chính rất lạnh nhạt, hỏi cô: “Vậy à?”

Xong rồi, giọng điệu này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Trợ lý đang ở đây, Dung Chính cũng không vội vã tính sổ với Cố Bán Hạ, anh bảo trợ lý đem những văn kiện quan trọng tích lũy trong khoảng thời gian này mang lại đây, trợ lý quan tâm bảo: “Tổng giám đốc Dung, anh vừa mới tỉnh, nửa người dưới còn không có cảm giác, bác sĩ nói nên nghỉ ngơi nhiều là tốt nhất.”

Cố Bán Hạ nghe được câu thứ hai, lỗ tai tức khắc dựng thẳng lên.

Dung Chính rất cương quyết, trợ lý đành phải đi ra ngoài lấy văn kiện.

Trong phòng chỉ còn Cố Bán Hạ và Dung Chính, nghĩ đến vừa rồi vừa đánh vừa mắng người ta, Cố Bán Hạ sống không bằng chết, cô cảm thấy căng thẳng, bầu không khí như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng xấu hổ, vì thế giả vờ giả vịt quan tâm: “Anh Dung, chân vẫn chưa thể đi lại sao?”

“Uh.”

Cố Bán Hạ không kìm được nhướng mày, tự nhủ thế này không phải là người tàn tật sao?

Hì hì.

“Cô có vẻ rất vui mừng?” Dung Chính nhìn cô, nét mặt có chút lạnh.

Cố Bán Hạ xịu mặt, khiến mình có vẻ rất thành thật: “Không có đâu anh Dung, tôi rất đau lòng, đến nỗi muốn khóc đây này.”

“Vậy sao? Tôi nhìn cô cảm thấy cô đang muốn cười.”

“…”Vẻ mặt Cố Bán Hạ nhăn nhó, “Không có đâu, mặt tôi từ nhỏ bị lệch, miệng cũng không đối xứng.”

Dung Chính: “Ồ, cô thật đáng thương.”

Cố Bán Hạ: “….”

Thời điểm Dung Chính hôn mê, Cố Bán Hạ như đại gia, lúc Dung Chính tỉnh, cô lập tức trở thành cháu chắt.

Dường như cả hai đều không muốn để ý tới đối phương, lần đầu gặp nhau, cũng không có chuyện gì hay để nói, vì vậy cả hai im lặng một lúc, trợ lý vẫn chưa tới, Dung Chính liền nói: “Xoa bóp chân cho tôi.”

Cố Bán Hạ: “….”

Không có cảm giác cũng không thể cử động, bóp chân bắt đầu từ chỗ nào?

Nhưng mà có tiền chính là đại gia, vì làm trọn tư cách tình nhân, Cố Bán Hạ lập tức nhào qua bắt đầu xoa bóp, bóp hai cái, còn thân mật hỏi: “Anh Dung, thoải mái không?”

“Chân không có cảm giác, cô cảm thấy thoải mái không?” Ánh mắt Dung Chính nhìn cô giống như nhìn người thiểu năng trí tuệ.

Cố Bán Hạ: “….”

Mẹ nó, chính mình biết rõ chân của mình không có cảm giác lại còn bắt cô bóp, bóp cái con khỉ mà bóp, đồ chó, vừa mới tỉnh mà khó hầu hạ như vậy, về sau thì thế nào?

Cố Bán Hạ vô cùng lo âu, rất nhớ nhung bộ dáng người thực vật của Dung Chính, tuy rằng mặt mũi trắng bệch lặng im, nhưng ít ra ở chung hòa hợp.

Xoa bóp vài phút, trợ lý ôm một xấp văn kiện tới, hai người cùng nhau đỡ Dung Chính ngồi dậy, Dung Chính mở một bản văn kiện ra, nhìn về phía Cố Bán Hạ, “Cô không phải đi làm à?”

Anh hỏi đột ngột quá, đầu lưỡi Cố Bán Hạ vặn vẹo, “Tôi đã sa thải tôi rồi.” Nói xong sửa lại cho đúng, “Tôi đắc tội người ta, bị sa thải rồi.”

Dung Chính gật đầu, “Vậy đến Dung thị làm đi, Tiểu Trương, sắp xếp một chút.”

“Vâng, tổng giám đốc Dung.”

Ánh mắt Cố Bán Hạ sáng lên.

Đúng vậy, Dung Chính là tổng giám đốc Dung thị, sắp xếp cá nhân đi vào làm dễ như trở bàn tay, hơn nữa dù cho cha Cố cùng Cố Tiểu Phong có bản lĩnh lớn thế nào, chỉ cần Dung Chính không cho phép, ai dám sa thải cô?

Lần đầu tiên từ đáy lòng cô cảm thấy Dung Chính thật đẹp trai, đặc biệt là câu kia “Tiểu Trương, sắp xếp một chút”, cực kỳ giống phim thần tượng tổng tài bá đạo.

Lần đầu tiên mới biết cảm giác có người chống lưng, Cố Bán Hạ rất là cảm kích, đang chuẩn bị nói cảm ơn, Dung Chính vẫy vẫy tay, “Đi ra ngoài, đừng ở chỗ này vướng bận.”

Ha ha, thật là đẹp trai.