Chương 10

Cả ngày Cố Bán Hạ vùi đầu cắn hạt dưa, cắn đến đau hết cả mồm miệng mà cũng không thấy Dung Chính gọi. Cô nằm ì trên sofa, tự hỏi thực sự là Dung Chính vừa mới tỉnh hay là vẫn luôn giả vờ. Dù sao giấc mơ buổi đêm quá chân thật, cô rất khó để quên, mà biệt thự ngoài Dung Chính, cô không thể nghĩ ra ai sẽ lặng yên không một tiếng động ẩn núp vào làm nhục cô.

Hoàng hôn buông xuống, cuối cùng trợ lý Tiểu Trương cũng từ trên tầng xuống.

Cố Bán Hạ đặt đĩa trái cây xuống tiếp đón, “Tiểu Trương, anh Dung bận việc xong rồi sao?”

“Đúng vậy cô Cố, tổng giám đốc Dung bận rộn một ngày, bây giờ phải nghỉ ngơi.”

Cố Bán Hạ rất muốn hỏi Tiểu Trương, có thật là Dung Chính tỉnh lại vào buổi sáng nay không. Nhưng lại lo lắng Tiểu Trương nói cho Dung Chính khiến cho xấu hổ hơn nữa, lắp bắp nói: “Ồ…”

“Cô Cố, không có việc gì tôi đi trước đây, buổi sáng ngày mai tôi chờ cô ở Dung thị.”

Cố Bán Hạ với theo, nói tạm biệt với anh ta.

Đợi người vừa đi, cô lại quay lại nằm ì trên sofa.

Vừa rồi Cố Bán Hạ tìm hiểu Dung thị một chút, phát hiện Dung thị còn lớn hơn Cố thị. Thật ra lúc ban đầu Cố Bán Hạ đáp ứng làʍ t̠ìиɦ nhân của Dung Chính, chính là vì đối phó với nhà họ Cố, ý đồ muốn bọn họ ghê tởm khiến chính mình vui vẻ, nên cũng không có tìm hiểu Dung Chính là ai. Dù sao nam nữ ở bên nhau cũng chính là chuyện đó, theo như nhu cầu, cả hai cùng vui vẻ.

Nhưng bây giờ cô phát hiện Dung Chính có khả năng trở thành chỗ dựa cho mình, Cố Bán Hạ thay đổi ý định, quyết định bám chặt lấy cây đại thụ này.

Sau bữa tối, loanh quanh trong biệt thự một lúc, người giúp việc tới tìm Cố Bán Hạ, bảo Dung Chính gọi cô.

Nét mặt Cố Bán Hạ lập tức không tốt, hàm hàm hồ hồ nói lập tức đi ngay.

Cô cố ý lề mề thật lâu, rồi mới gõ cửa vào phòng.

Thoạt nhìn tinh thần Dung Chính rất tốt, bộ dáng không giống một chút nào nằm hai tháng mới vừa thức tỉnh, thấy cô tới muộn, cũng không truy cứu, chỉ nói: “Đỡ tôi đi tắm rửa.”

Cố Bán Hạ thấy anh không đề cập chút xíu nào tới việc bị mình đánh, nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái đi qua.

Hai chân Dung Chính không có cảm giác, chỉ có thể vịn vào người Cố Bán Hạ để xuống giường, anh cao to, sức nặng cả người toàn bộ đè lên người Cố Bán Hạ, Cố Bán Hạ cảm giác mình giống con khỉ bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn , khó khăn giữ vững bước đi vài bước, cô thở hồng hộc nêu ý kiến: “Anh Dung, anh không thể điều chỉnh sức nặng của mình sao? Tôi bị anh đè chết rồi.”

Dung Chính giống như tàn phế mà dựa vào trên người cô, “Hai chân của tôi không có cảm giác.”

Cố Bán Hạ thở dốc không khác gì chó, đành phải gồng mình hết sức đem anh khiêng tới rồi ngồi trên xe lăn.

Khí lạnh điều hòa trong phòng nhưng Cố Bán Hạ mồ hôi đầy đầu, nhưng việc này cũng chưa tính là xong, Dung Chính còn muốn tắm rửa cơ, trợ lý đã nói từ trước, những việc cá nhân đều phải do cô làm. Mấy hôm trước Dung Chính vẫn là người thực vật, cô chưa từng làm qua lấy một lần, toàn ném Dung Chính cho đám người giúp việc mơ ước sắc đẹp. Hôm nay Dung Chính tỉnh lại, trước khi Dung Chính có thể tự chăm sóc cho bản thân, những việc này đều do cô làm.

Xả nước, muốn cởϊ qυầи áo ra.

Dung Chính ưu nhã dang hai tay, giống như hoàng đế chờ đợi cẩu nô tài cởϊ áσ cho mình, Cố Bán Hạ thở dốc một hơi, đem áo anh cởi ra, Dung Chính thúc giục, “Còn quần nữa.”

Cố Bán Hạ xấu hổ che mặt, “Người ta xấu hổ, anh Dung anh tự cởi đi.”

“Xấu hổ cái gì?”

Cô làm bộ làm tịch, “Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng nhìn qua nơi đó của đàn ông đâu.”

Dung Chính ý tứ sâu xa, “Vậy cô vẫn là xử nữ.”

“Trời ơi, anh đừng nói nữa, mặt người ta đỏ hết rồi .”

Dung Chính cười giống như Bồ Tát, “Tôi không ngại cô để ý cái gì, cô không chỉ có cởi, còn phải lau, về sau còn phải dùng đấy.”

“Ai nha, đừng nói nữa, đừng nói nữa , người ta xấu hổ muốn chết!”

Cố Bán Hạ giả vờ ngượng ngùng lại không thể từ chối, lúng túng, bàn tay ngập ngừng trong không khí một lúc, mới với qua cởϊ qυầи cho anh.

Suốt cả quá trình tắm rửa, Cố Bán Hạ đắp nặn mình thành cô gái nhỏ thanh thuần trong trắng.

Sờ đến cơ bụng, che mặt “Ah” thẹn thùng kêu.

Đυ.ng tới lôиɠ ʍυ, che mặt “Ah” thẹn thùng kêu.

Rửa sạch mấy chỗ, che mặt “Ah” thẹn thùng kêu.

Toàn bộ quá trình dường như Dung Chính cũng tê liệt, tay cũng không nâng, chỉ dựa vào nơi đó thưởng thức Cố Bán Hạ không ngừng kêu.

Phục vụ Dung Chính tắm rửa xong, Cố Bán Hạ muốn đem anh từ xe lăn chuyển lên giường, khi đặt được người ở trên giường, tay không cẩn thận bị đè mấy cái, nhưng Cố Bán Hạ không kêu, cô quá mệt mỏi.

Vốn dĩ ban ngày còn nghĩ hôm nay hai người cùng chung chăn gối có thể xấu hổ hay không, nhưng lúc này mệt như chó chết, Cố Bán Hạ cũng không có thời gian để xấu hổ, ngả đầu nằm luôn bên cạnh Dung Chính.

“Người cô quá bẩn, đi tắm rửa rồi quay lại.”

Cố Bán Hạ không còn sức lực đứng dậy, càng không có sức đi tắm rửa, từ trên giường trượt xuống dưới, thẳng tắp nằm ở trên mặt đất.

Dung Chính cạn lời với cô , “Cô nằm trên mặt đất có thấy bẩn không?”

Cố Bán Hạ mắt điếc tai ngơ, vẫn nằm im.



Vốn là Cố Bán Hạ định đêm nay không ngủ, cô muốn nhìn xem nửa đêm là người hay quỷ, dù sao cô cũng cho rằng đây tuyệt đối không thể là cảnh trong mơ.

Chỉ là cô đã tính sai, buổi tối phục vụ Dung Chính mệt đến chết, thế nên không thể thức đêm được, Dung Chính vẫn còn đang xem cái gì đó dưới ánh đèn, cô đã cắm đầu ngủ trên giường rồi.

Ngủ đến nửa đêm, lúc xoay người thì đυ.ng vào người Dung Chính, Cố Bán Hạ mơ mơ màng màng cũng quên mất anh đã không phải người thực vật, vô thức duỗi chân đạp anh, muốn đạp anh xuống giường để lấy chỗ cho mình, ai ngờ đạp mấy cái, mắt cá chân bị bàn tay to nắm giữ.

Cố Bán Hạ giật mình một cái, tỉnh táo lại, muốn rút chân lại, Dung Chính lại không buông, cô lo lắng hề hề hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Tôi bị cô đạp xuống giường, cô còn hỏi tôi làm gì?”

Cố Bán Hạ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bò dậy bật đèn, thấy Dung Chính nằm ở mép giường ngủ, liền vội vàng kéo anh lại.

“Ngại quá anh Dung, từ nhỏ tôi ngủ đã không có thành thật.”

Dung Chính cũng không tức giận, giọng nói đều đều bình thản, “Uh, cô rất là không thành thật.”

Cố Bán Hạ suy nghĩ lời anh nói giống như có ẩn ý, nhưng cũng không hỏi, đắp kín chăn cho anh, lại nằm xuống lần nữa.

A, cô đã quên tắt đèn.

Ngồi dậy lần nữa, Cố Bán Hạ định tắt đèn, lại liếc mắt nhìn Dung Chính dưới ánh đèn bàn.

Cô không nhìn thấy anh từ góc độ này trong ánh sáng dịu nhẹ như vậy.

Vốn là Dung Chính sinh ra đường nét mặt có chút nữ tính, nằm nhắm mắt rõ ràng nhất, nhưng trong mắt mang theo sự lạnh lùng, trung hòa vài phần cảm giác nữ tính. Nhưng vào thời điểm này, ở dưới ánh đèn vàng, sự nữ tính biến thành dịu dàng, hình dáng và mặt mũi đều là hương vị ấm áp ôn hòa.