Chương 12

Tan tầm mọi người lần lượt ra về, Cố Bán Hạ xem nốt những điều cuối cùng rồi mới đứng dậy.

Bây giờ là 7 giờ rưỡi.

Tòa nhà Dung thị rất cao, góc này vừa vặn có thể nhìn thấy hoàng hôn, ánh sáng rất ôn hòa, nhưng vẫn bị các tòa nhà cao phía trước che khuất một ít, không thể nhìn thấy vầng thái dương hoàn chỉnh.

Cố Bán Hạ đứng ở cửa sổ sát đất một lúc, xoay người lấy túi xách rồi đi khỏi văn phòng.

Ra khỏi tòa nhà, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiểu Hắc như mọi khi.

Cố Bán Hạ trong lòng than thầm, trên thế giới này đối với cô không rời không bỏ, có lẽ chính là Tiểu Hắc, sáng sớm, chiều muộn, gió mặc gió, mưa mặc mưa đón đưa.

Đã qua giờ cao điểm, đường không còn tắc nữa, từ Dung thị về đến biệt thự của Dung Chính mất không đến hai mươi phút.

“Đến rồi.” Tiểu Hắc như sợ Cố Bán Hạ ăn vạ trên xe không đi, giọng nói có chút to.

Cố Bán Hạ bị đánh thức, vừa ngáp vừa mở cửa, vậy mà nhìn thấy Dung Chính ở trong sân, anh ngồi trên xe lăn, đúng lúc quay mặt về bên này.

Chờ Cố Bán Hạ cười tủm tỉm đi qua, lúc chuẩn bị nói vài câu giả vờ giả vịt, ân cần thăm hỏi, Dung Chính nhìn chằm chằm cô nói: “Bộ dáng cô ngáp thật giống hà mã há mồm.”

Cố Bán Hạ cười không nổi, cũng chả muốn thăm hỏi, đẩy anh đi vào trong: “Anh Dung, bên ngoài muỗi nhiều như vậy, sao không trở về phòng nghỉ ngơi?”

“Tôi thích.”

Ojbk.

Vào nhà mới biết Dung Chính chưa ăn cơm, đúng lúc Cố Bán Hạ cũng chưa ăn, hai người lần đầu tiên ngồi xuống cùng bàn và cùng nhau ăn cơm.

Bữa ăn khá yên bình, sau khi ăn xong, Dung Chính nói muốn ra ngoài đi dạo.

Hai chân anh không có cảm giác, đi dạo như thế nào, còn không phải là muốn Cố Bán Hạ đẩy anh. Nhưng mà Cố Bán Hạ rất không muốn, cô mang giày cao gót đi làm cả một ngày, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, thế nhưng Dung Chính muốn đi.

Môi trường mà người giàu sống vô cùng tốt, hương hoa nhàn nhạt ở hai bên đường mòn hòa quyện với mùi cỏ, Cố Bán Hạ thoải mái và vui vẻ, tâm tình cũng tự nhiên tốt hơn rất nhiều, “Anh Dung, nơi này thật là thoải mái nha, về sau chúng ta ăn cơm xong đều đi dạo đi.”

Dung Chính nói: “Trở về đi.”

Cố Bán Hạ: “… Nhưng chúng ta đi dạo còn không tới năm phút đồng hồ?”

“Cho nên hiện tại quay về là sẽ bị bắt đi ngồi tù sao?”

Cố Bán Hạ cười hì hì, “Đương nhiên là không, nhưng mà anh Dung thật giống một đứa trẻ? Thay đổi chủ ý trong chốc lát.”

“Cô có ý kiến sao?” Giọng điệu Dung Chính rất là đúng lý hợp tình.

Cố Bán Hạ vẫn tủm tỉm cười như cũ, “Có ý kiến gì đâu, tôi thích vẻ nghịch ngợm của anh Dung.”

Trên mặt cô cười tủm tỉm, trong lòng gào thét, hận không thể một chân đạp lật xe lăn.

Đi được vài bước, Dung Chính sai bảo cô, “Kia là hoa gì? Hái một đóa lại đây cho tôi xem.”

Cố Bán Hạ không hái, đẩy Dung Chính đi lên phía trước và hát: “Tiễn anh tiễn đến đầu làng. Em có vài lời cần bày tỏ ….”*

* Bài hát “Đừng hái hoa dại ven đường” – Đặng Lệ Quân

“Cô không cần hát.” Dung Chính ngăn cản cô.

“Tuy rằng có trăm hoa đua nở nhưng hoa dại bên đường anh không nên hái.. ”

“Cố Bán Hạ, cô muốn chết có phải hay không?” Dung Chính lạnh mặt.

Cố Bán Hạ hát tiếp: “Tôi thật sự còn tưởng sống thêm 500 năm….”

Về đến nhà, Dung Chính mất hứng, tự mình tránh ở thư phòng không ra, Cố Bán Hạ mừng rỡ tiêu dao tự tại, xuống tầng tìm hạt dưa để cắn.

Vốn dĩ cô không sợ Dung Chính, hôm qua nghe theo là bởi vì đánh anh sợ anh trả thù, tận lực làm ra dáng vẻ cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại Dung Chính không cùng cô so đo chuyện này, cô cũng dần dần hiện nguyên hình.

Nhưng dù sao thì vẫn là kim chủ, Cố Bán Hạ cũng không thể làm mất lòng anh, cắn hạt dưa xong, đi lên tầng gõ cửa thư phòng.

“Anh Dung, đi tắm.”

Tắm rửa cho Dung Chính là việc rất tốn sức, rõ ràng anh chỉ là hai chân không có cảm giác, nhưng lúc tắm rửa tay cùng không nâng một chút, từ trên xuống dưới toàn bộ là Cố Bán Hạ tự tay làm hết.

Cũng may ngày hôm qua đã tắm một lần, Cố Bán Hạ đã tổng kết được chút kinh nghiệm và kỹ năng, hôm nay cuối cùng cũng không mệt mỏi như chó chết.

Mang Dung Chính tắm rửa sạch sẽ, rồi đem anh đặt ở trên giường, Dung Chính đột nhiên hỏi: “Hôm nay sao không thấy cô kêu ca nhỉ?”

Cố Bán Hạ không còn sức lực, thở hổn hển nói: “Lòng tôi đang kêu.”

“À, ra vậy.”

Nhanh chóng đi tắm rửa, mặt nạ cũng lười không muốn đắp, hướng trên giường ngã xuống, cả người đã bắt đầu mơ mơ màng màng mệt rã rời.

Đúng lúc sắp ngủ, Dung Chính đẩy cô, Cố Bán Hạ bị đẩy, không kiên nhẫn được nữa, “Đừng làm vậy, tôi muốn đi ngủ.” Thời điểm cô ngủ tính tình có chút cáu kỉnh, giọng nói không tốt, sau lại ý thức được người đẩy cô là Dung Chính, đành phải chống đỡ mí mắt nặng cᏂị©Ꮒ như bị rót chì xoay người nhìn Dung Chính, giả mù sa mưa hỏi: “Làm sao vậy anh Dung?”

Dung Chính lạnh như băng nói: “Tôi muốn cᏂị©Ꮒ.”