Chương 16

Trong nháy mắt Cố Bán Hạ như rơi xuống hầm băng, từ thân thể đến tim, lạnh đến thấu xương.

Cố Tiểu Phong rất hài lòng với phản ứng này của cô, tiến lên vỗ vỗ cánh tay cô, “Chúc mừng chị nha, chờ đến lúc chị kết hôn, tôi nhất định sẽ tặng món quà lớn.”

Cô ta cười rồi đi vào WC, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa Cố Bán Hạ mới phản ứng lại.

Hà Chiếu là vị hôn phu bà Cố tìm cho cô? Bọn họ ngay lúc cô không nắm rõ được tình hình, đã bắt đầu chọn lựa ngày kết hôn?

Cố Bán Hạ quả thực không thể tin được lời nói này.

Cô bình tĩnh lại, đi ra ngoài, ở lối vào hành lang, nghe thấy mọi người đang cười trong phòng ăn, một người bác trong nhà họ Cố nói: “Về sau chúng ta chính là người một nhà, cậu Hà không cần khách khí.”

Nếu như vừa rồi còn có hai phần nghi ngờ, thì hai câu này đã chứng minh được lời Cố Tiểu Phong nói.

Cố Bán Hạ cười khẩy một tiếng, sải bước đi tới.

Nghe được tiếng giày cao gót dẫm trên mặt đất, mọi người đều ăn ý mà chuyển đề tài.

Cố Bán Hạ ngồi xuống, cười: “Bác cả, vừa nghe bác nói muốn thành người một nhà với anh Hà, con gái bác là bạn gái anh Hà sao?”

Người bác này là anh họ của cha Cố, có con gái lớn mới lên cấp hai, cô nói một câu, ông ta liền tức giận, “Cố Bán Hạ, cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Miêu Miêu mới mười ba tuổi, nói bậy thêm câu nữa tôi xé nát miệng cô!”

“Như thế không phải sao? Vậy thì là bạn trai Cố Tiểu Phong?” Cố Bán Hạ nhìn Hà Chiếu.

Nhà họ Cố con cháu nhiều nhưng con gái cũng chỉ còn Cố Bán Hạ và Cố Tiểu Phong chưa lấy chồng.

“Cái gì mà bạn trai của Tiểu Phong nhà chúng ta, cậu Hà là bạn trai của Cố Bán Hạ cô đấy!” Phía trên người phụ nữ lạnh băng mở miệng, nói xong lại cuống quít che miệng lại.

Bà Cố trợn mắt liếc bà ta một cái, lúc này mới nhìn về phía Cố Bán Hạ, “Bán Hạ à, con cũng trưởng thành rồi, ba con là con cả nhà họ Cố, con không lấy chồng, Tiểu Phong cũng không dễ lập gia đình được. Hà Chiếu là con trai trưởng công ty Vinh Bảo, lớn lên lại tuấn tú lịch sự, cùng con xứng lứa vừa đôi.”

Hà Chiếu được khen ngơi, khuôn mặt đầy mỡ đầy tươi cười, điều chỉnh cổ áo, tràn đầy tự tin nhìn về phía Cố Bán Hạ.

Cố Bán Hạ chẳng muốn cùng những người ngu ngốc này nói gì , âm thanh lạnh lùng nói: “Cố Tiểu Phong phải lập gia đình, ngày mai liền có thể, đời này tôi sẽ không kết hôn, các người nếu rảnh rỗi đến vậy, thì chơi mạt chược và đấu địa chủ đi.”

Cô đứng dậy và rời đi, cha Cố đập bàn, “Đồ khốn, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, cô nói không lấy là không lấy sao? Hà Chiếu chính là thạc sĩ du học về, cô có điểm nào so được với người ta? Có thể trèo cao tới người ta cô nên mừng thầm!”

Cố Bán Hạ tức giận đến mức ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi, lại cố gắng đem tức giận nuốt xuống, cô nói thẳng: “Lập trường của tôi đã nói rõ ràng.”

Sắc mặt cả bàn người đều rất khó coi.

“Bán Hạ.” Mẹ Cố giữ chặt cô, “Có chuyện gì từ từ nói, hôm nay người lớn đều ở đây, con thế này là giống cái dạng gì?”

Đúng lúc Hà Chiếu mở miệng: “Bà, bác trai bác gái, việc kết hôn này là tôi tình cô nguyện, bây giờ em Cố không có hứng thú với cháu là rất bình thường, dù sao chúng cháu vừa mới gặp mặt, chung sống một thời gian, em Cố nhất định sẽ yêu cháu.”

Bà Cố cũng lên tiếng, “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, hiếm khi nào như hôm nay mọi người cùng ngồi xuống, ăn uống thoải mái.”

Chủ nhà đã lên tiếng, những người khác cũng không mở miệng nói.

Cố Bán Hạ không muốn ở lại một chút nào, nhưng mẹ Cố gắt gao giữ chặt cô, dùng ánh mắt ngăn cản.

Ngày trước Cố Bán Hạ cùng cha Cố cãi nhau, mẹ Cố chưa bao giờ hỏi rõ, luôn đứng về phía cha Cố mắng cô, hôm nay tuy cũng không giúp cô nói một câu, nhưng thái độ so với trước kia lại khá hơn một chút, trong lòng Cố Bán Hạ khẽ động, nghĩ nghĩ, xong vẫn ngồi xuống.

Sau khi ăn xong mọi người uống trà nói chuyện phiếm, Cố Bán Hạ không muốn, nhưng bị mẹ Cố túm lại ngồi bên cạnh.

Sau đó, đám người giúp việc dẫn họ hàng nhà họ Cố đi tới phòng dành cho khách.

Hà Chiếu đứng dậy muốn về, bà Cố giữ anh ta, “Tiểu Hà, tôi rất thích cháu, cháu ở lại một đêm đi, ngày mai cùng tôi dùng điểm tâm sáng rồi đi.”

Hà Chiếu da mặt thật dày, ngay cả khách sáo chối từ cũng không có liền đồng ý.

Mẹ Cố nhỏ giọng nói với Cố Bán Hạ:“Con ở cùng với cậu ta nhiều hơn một chút để nhìn xem, ngày mai để cậu ta đưa con đi làm, không cần phải từ chối ngay, cảm tình giữa người với người đều là ở chung mới sinh ra.”

Dường như mẹ Cố cũng rất thích Hà Chiếu, lần đầu ôn hòa nói chuyện cùng Cố Bán Hạ như vậy, Cố Bán Hạ có chút được yêu thương mà lo sợ*, trái tim cũng mềm đi hai phần.

*Gốc là : Thụ sủng nhược kinh

Đêm nay Dung Chính trở về, Cố Bán Hạ không thể qua, đương nhiên muốn nói với anh một tiếng, nhưng gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Trương thì bên kia tắt máy, nghĩ lại có khi bọn họ đang ở trên máy bay, vì thế liền gửi tin nhắn cho Tiểu Trương.

Đến tận nửa đêm, Cố Bán Hạ vẫn không thể ngủ nổi, suy nghĩ làm như thế nào mới có thể thuận lợi đẩy lui hôn sự với Hà Chiếu, lại nghĩ mình đã tới Dung thị mấy ngày rồi, bắt đầu từ ngày mai hẳn là nên tiếp tục duy trì những mối khách cũ mới được.

Lo lắng bận lòng đủ thứ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy một chút, cô lập tức xoay người nhìn về phía cửa.

Ngay sau đó, là tiếng mở khóa, lúc Cố Bán Hạ không kịp phòng ngừa, có người đẩy cửa tiến vào.

Não cô trống rỗng trong giây lát, bởi vì mỗi đêm cô ngủ đều khóa trái cửa, cho nên hiển nhiên là đối phương dùng chìa khóa mở cửa.

Nhưng ai sẽ nửa đêm dùng chìa khóa mở cửa vào phòng cô?

“Ai đấy?”

“Cô Cố, cô chưa ngủ à ?”

Là Hà Chiếu!