Chương 17

Đèn bật lên, Hà Chiếu nhìn Cố Bán Hạ cười, cười đến suồng sã.

Cố Bán Hạ mặc áo ngủ, lúc này bởi vì sợ hãi, chậm chạp không kịp phản ứng lại, nửa bầu ngực với khe rãnh bị Hà Chiếu nhìn thấy hết, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng dùng chăn che mình lại, lạnh giọng quát lớn: “Cút ra ngoài!”

Hà Chiếu vẫn cười như vậy, “Cô Cố, ba cô cũng đã nói, tôi là thạc sĩ du học về, công ty Vinh Bảo chúng tôi không nhỏ hơn Cố thị nhà cô, nếu cô gả cho tôi, công việc kinh doanh của nhà họ Cố nhà cô sẽ phát triển lên một bước cao hơn, tuy rằng cô lớn lên khuynh quốc khuynh thành, nhưng đã bị vạn người cưỡi qua, cô không xứng với tôi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không ghét bỏ cô, cô an tâm gả cho tôi, sinh con dưỡng cái cho tôi, tôi cũng sẽ thật yêu thương cô.”

“Cút mẹ anh đi, không cút đi tôi sẽ báo cảnh sát!”

“A, báo cảnh sát?” Hà Chiếu cười đổi giọng, “Cô cảm thấy sẽ có người tin sao? Nửa đêm tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng cô, cô cho rằng vì sao tôi có thể làm được?”

Đúng vậy, làm thế nào Hà Chiếu có thể lấy được chìa khóa phòng cô?

Tất cả đều là trên dưới nhà họ Cố làm ra trò này!

Bọn họ đột nhiên hòa nhã, mẹ Cố đột nhiên hiền lành, tất cả đều là biểu hiện giả dối, đáng thương cho cô còn tưởng rằng mẹ Cố đổi tính, bắt đầu thương tiếc cô mà sinh lòng trắc ẩn, lại không nghĩ tới bọn họ là hợp nhau cùng tới đối phó cô mà thôi.

Mẹ Cố ah, cho tới bây giờ chưa từng yêu Cố Bán Hạ cô một phần!

Cả người Cố Bán Hạ lạnh tới thấu xương, sự lạnh lẽo này đã từng có khi Trầm Hương đem bí mật kia nói cho cô biết, cô kinh sợ và không thể tin được, cũng chẳng quan tâm trên người mình chỉ mặc áo ngủ, nhấc chăn lên và chạy vội ra mở cửa, lại phát hiện cửa phòng mình bị khóa lại từ bên ngoài.

Nếu như trên đời này thật sự có địa ngục, thì đó chính là nơi cô ở vào lúc này, trên dưới nhà họ Cố, tất cả đều là ma quỷ!

Không, bọn họ so với ma quỷ càng kinh khủng hơn!

“Mở cửa! Mở cửa!” Cố Bán Hạ đập cửa thật mạnh.

“Cố Bán Hạ, hãy tận hưởng đêm động phòng hoa chúc của chị đi.”

Ngoài cửa, là tiếng cười của Cố Tiểu Phong, nghe ra được cô ta vô cùng vui vẻ, thậm chí là phấn khích.

Cố Bán Hạ đập cửa như điên, “Cố Tiểu Phong, cô cửa mở ra cho tôi!”

“Tiểu Phong, trở về ngủ đi, chờ nó cùng Tiểu Hà thành việc thật.” Lời nói bà Cố đầy chán ghét.

Bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân, Cố Bán Hạ không biết là ai với ai, nhưng không ai khác ngoài những người nhà họ Cố đó, bọn họ cho Hà Chiếu chìa khóa, chính là muốn cô đi vào khuôn khổ, cô có tiếng xấu đê tiện như vậy làm nhà họ Cố mất hết mặt mũi, chỉ xứng như vậy.

Cố Bán Hạ không biết trên đời này rốt cuộc có quỷ hay không có quỷ, nhưng cho dù là những con quỷ đáng sợ nhất thì so ra vẫn kém tâm địa người nhà họ Cố.

“Cố Bán Hạ con đừng gõ nữa, bây giờ mọi người đều biết nhà họ Cố có một người phóng túng dâʍ đãиɠ, ra ngoài chúng ta không dám ngẩng đầu bởi vì con, cũng may Tiểu Hà không chê con, nếu con thành thành thật thật lập gia đình, mẹ vẫn sẽ đưa hồi môn cho con, để con nở mày nở mặt lấy chồng, mẹ chỉ còn đứa con gái là con, chẳng lẽ sẽ hại con hay sao?” Có lẽ mẹ Cố là thấy cô đột nhiên đập cửa, muốn khuyên nhủ cô.

Đợi mẹ Cố nói xong, quả nhiên Cố Bán Hạ không hề đập nữa, mọi người cho rằng cô chịu thua, liền ào ào giải tán, quay về các phòng.

“Nghe thấy chưa? Cho dù cô có báo cảnh sát, tôi cũng không thành tội phạm cưỡиɠ ɠiαи được, cô Cố, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cưới cô.” Hà Chiếu đã dự tính hết từ trước, tiến lên muốn ôm Cố Bán Hạ.

Cố Bán Hạ quay đầu lại, mắt đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm Hà Chiếu, làm anh ta chậm lại một bước.

Cô nhanh chóng trèo lên giường, từ dưới gối đầu lấy ra một con dao gọt hoa quả, Hà Chiếu lại càng hoảng sợ.

“Cô làm gì?”

“Không phải là anh không ghét bỏ tôi sao? Chúng ta đây cùng nhau xuống địa ngục, làm bạn dưới hoàng tuyền, được không?”

Hà Chiếu chửi một câu bệnh tâm thần, muốn đi lên cướp dao gọt hoa quả trên tay cô, nhưng Cố Bán Hạ thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, đối với địa thế phòng mình cũng quen thuộc, Hà Chiếu đoạt mấy lần cũng không cướp được.

Đột nhiên, Cố Bán Hạ bắt đầu phản kích, cô không có trực tiếp xông lên trước, mà đi tắt đèn, Hà Chiếu tức giận mắng ầm ĩ muốn đi bật đèn. Ở trong đêm tối đột nhiên cô đem dao gọt hoa quả chém một nhát về phía kia, dao gọt hoa quả cắt qua quần áo Hà Chiếu, anh ta sợ tới mức kêu thảm thiết một tiếng, cũng không quan tâm tới mỹ sắc, vội vàng tìm chìa khóa đi mở cửa.

Cố Bán Hạ nghe được tiếng động, cũng im lặng, chờ anh ta run run sờ soạng mở cửa phòng, cô liền lao ra đi theo sau Hà Chiếu, giơ dao gọt hoa quả hướng cầu thang chạy xuống.

Hà Chiếu kêu giống như bị người cưỡиɠ ɠiαи, mà Cố Bán Hạ giống như La Sát, từ đầu đến cuối vững vàng cầm dao đi theo phía sau anh ta.

Trên dưới nhà họ Cố vừa mới ngủ đều nghe thấy động tĩnh, mọi người ào ào chạy xuống xem.

Vốn là Cố Bán Hạ không định chém Hà Chiếu, thấy anh ta chạy, liền quay đầu vào phòng bếp.

Khi người nhà họ Cố xuống dưới thì không thấy Hà Chiếu, nhưng lại nhìn thấy Cố Bán Hạ đi vào phòng bếp, bọn họ cho rằng Hà Chiếu cũng ở phòng bếp, vì thế vội vàng chạy tới.

Nhưng cửa còn chưa tiến vào, một cái đĩa bay ra, nện ở trên mặt cha Cố, mọi người sợ tới mức dồn dập lui về phía sau, sau đó từng cái bát đĩa bay ra ngoài.

Rốt cuộc có người tinh mắt thấy rõ là Cố Bán Hạ, lập tức kêu lên chói tai: “Cố Bán Hạ mày điên rồi sao!”

Khuôn mặt cha Cố bị nện sưng lên, tức giận bừng bừng muốn xông vào, Cố Bán Hạ nhìn chuẩn, một cái bát hung hăng nện ở trên mặt cha Cố, đau đớn đến mức ông ta ôm mặt lại lui ra ngoài.

Nồi bát muôi chảo từng cái một ném ra khỏi phòng bếp, cô không phải ném ra hù dọa người, mà là nhìn chuẩn về hướng người bọn họ nện, phòng khách phòng bếp tràn đầy đồ sứ vỡ cùng tiếng thét chói tai tiếng gào mắng, mọi người loạn thành một đống hỗn độn, gà bay chó sủa.

“Nhanh đi đem nó giữ lại, nhanh đi !” Bà Cố chật vật mà rống lên một câu.

Mấy người đàn ông nhà họ Cố cùng nhau xông vào trong, Cố Bán Hạ không còn đập vỡ nồi bát muôi chảo nữa, xoay người cầm dao phay, cũng không quan tâm người tới là ai, hung hăng vung dao chém xuống.

“A!” Có người kêu rên, những người khác đều sợ hãi.

Cố Bán Hạ như là bị điên, cầm dao phay hướng người chạy tới, “Các người muốn tôi chết, tôi cho các người chôn cùng tôi!”

Trúng dao là Cố Trung Lan, anh trai Cố Tiểu Phong, anh ta bị thương cũng không sâu, chỉ là bị cắt qua cánh tay mà thôi, nhưng hành vi của Cố Bán Hạ khiến mọi người khϊếp sợ.

“Nó điên rồi, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!” Mẹ Cố Trung Lan điên cuồng hô to.

Bà Cố vừa tức vừa sợ, “Cô cũng điên rồi? Chuyện hôm nay có thể báo cảnh sát sao? Không cần thể diện nhà họ Cố nữa hả?”

Cố Bán Hạ lại hướng bọn họ dơ dao phay, mọi người vội vàng lui về phía sau, mặt cô đầy dữ tợn, gằn từng chữ: “Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn cho rằng mình làm sai chỗ nào mới có thể khiến mọi người không thích, bây giờ tôi mới biết được, điều duy nhất tôi làm sai chính là mong chờ xa vời có một ngày các người sẽ coi tôi là người thân, tôi sẽ nhớ kỹ các người, thù hôm nay, tôi sẽ báo từng người một!”

Toàn thân cô tỏa ra hơi thở kinh hãi, màu mắt đỏ rực nồng đậm sát khí, mặt trên dao phay dính máu, có vài người đàn ông cao to trong phòng nhưng không ai dám bước lên khi thấy cảnh này.

Cố Bán Hạ cười hai tiếng sởn tóc gáy mà quái dị, xoay người đi vào trong bóng đêm.