Chương 91: Ngoại Truyện: Kim Thịnh Hàm&Đỗ Cẩn Y (10)

• Mười ngày sau...

Ba chiếc siêu xe và một đoàn xe nối liền với nhau dừng lại trước cổng trường học W, ba người đàn ông oai phong và lịch lãm được tài xế mở cửa bước xuống, sau đó hiên ngang đi vào bên trong trường học.

Cũng chẳng phải hãnh diện gì, họ đi giải quyết vấn đề do ba cô con gái nhỏ gây ra.

Ngồi trong phòng họp, mỗi người ôm một cục bông mềm mại, tuy giận nhưng chẳng ai dám lớn tiếng la mắng.

Lúc này, Vũ Dịch Đức lên tiếng hỏi con gái:

“ Sao lại đánh bạn? ”

Tiểu Châu hậm hực, trả lời:

“ Là do chị ta kiếm chuyện đẩy con. ”

Nghe thế, Nam Cung Nhật Đăng cúi mặt, hỏi cô bé đang ngồi trên người:

“ Còn con? ”

Tiểu Yến cũng chẳng chịu thua, nhướn mày trả lời:

“ Hiểu Châu bị ức hϊếp, sao con có thể làm ngơ. ”

Kim Thịnh Hàm cau mày, đưa mắt khó hiểu nhìn qua tiểu Hạ, lên tiếng:

“ Vậy thì liên quan gì đến con? ”

Tiểu Hạ ngây ngô, xem chuyện xảy ra như điều hiển nhiên, trả lời:

“ Con đánh phụ Nhật Yến. ”

Kim Thịnh Hàm muốn té xỉu khỏi ghế, vết thương ở ngực tuy đã lành lặn nhưng sau khi nghe con gái trả lời muốn rỉ máu. Đây là lần đầu tiên anh đi họp phụ huynh, nhưng hoàn cảnh này lạ quá, có khi còn về chịu phạt chung với tiểu Hạ.

Đỗ Cẩn Y chính xác là lo xa, sợ con gái không quen bị bạn bè ức hϊếp, mấy ngày đầu còn đến trường gửi gắm cho cô giáo. Nhưng mới vào lớp được một tuần, vậy mà cả trường ai cũng đều biết tên, thậm chí sợ sệt mỗi khi nhìn thấy bộ ba quyền lực gồm tiểu Châu, tiểu Yến và tiểu Hạ.

Cả ba vô cùng hợp tính, thế nên chơi thân với nhau cực kỳ, đi đâu cũng gắn kết có nhau. Hôm nay, tiểu Châu đang đứng chơi thì có một bé hơn cả ba hai tuổi đi đến xô đẩy, may mắn được một cậu bé đỡ lấy, sau đó cả ba xù lông cào cấu tơi tả, giáo viên phải chạy ra giải quyết.

Từ trường trở về Kim gia, hai ba con thỏa thuận với nhau quyết định không để cho mẹ biết. Mười ngày qua, hai mẹ con của Đỗ Cẩn Y hoàn toàn sinh sống nơi đây, xem như là nhà của mình. Phải thôi, cô và Kim Thịnh Hàm đã đi đăng ký kết hôn và đổi họ cho tiểu Hạ, hôn lễ sẽ được tổ chức vào giữa tháng sau, mọi thứ đều đang trong giai đoạn chuẩn bị.

Lúc này, Đỗ Cẩn Y đang ngồi tỉ mỉ cắm hoa ở phòng khách, trông cô rất thùy mị và nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu vì sao hai ba con bất giác nhìn nhau lo sợ, sắc mặt cũng tái đi đôi phần.

“ Mẹ, tiểu Hạ mới đi học về ạ. ”

Đỗ Cẩn Y quay sang mỉm cười, lên tiếng:

“ Vào phòng thưa ông đi. ”

“ Dạ vâng! ”

Tiểu Hạ lon ton chạy vào, tìm kiếm ông Kim. Ông ấy đặc biệt yêu thương cô bé, mỗi lần ở nhà đều giành chăm, hay đi chơi dẫn theo để giới thiệu.

Từ lúc ở đây, Đỗ Cẩn Y cảm thấy cuộc sống quá màu hồng và vô cùng nhàn rỗi, dường như cả ngày chẳng cần làm gì. Kim Thịnh Hàm thuê hẳn hai bảo mẫu để phụ chăm con, thế nên cô có rất nhiều thời gian. Bởi do như vậy dạo này cô sinh hư, đi shopping cùng với Liêu Bách Hà quá mức. Đôi khi về nhà ngẫm lại, cảm thấy tiếc tiền kinh khủng.

Buổi tối, gia đình nhỏ ba người nằm trên một chiếc giường. Đỗ Cẩn Y lắng nghe con gái kể chuyện đi học và bạn bè trong lớp, nhưng chỉ riêng chuyện buổi chiều hôm nay là cô bé giấu nhẹm không để mẹ biết.

“ Mẹ ơi... ”

“ Sao thế con? ”

Tiểu Hạ lồm cồm ngồi dậy, nhìn mẹ nghiêm túc lên tiếng:

“ Mẹ sinh em cho con nha? ”

Kim Thịnh Hàm nằm bên cạnh khoái chí, mỉm cười vui sướиɠ. Bởi vậy, sinh con gái không bao giờ thiệt thòi, lúc nào cũng đúng ý ba.

Đỗ Cẩn Y khó hiểu, hỏi lại:

“ Lúc trước con không thích có em mà. ”

“ Tiểu Yến bảo có em vui lắm, em gái càng thích nữa ạ. ”

Lại đúng ý anh nữa...

Kim Thịnh Hàm anh đúng là số hưởng mà...!

Lúc này, tiểu Hạ tiếp tục luyên thuyên:

“ Tiểu Yến bảo có em trai lớn lên sẽ được bảo vệ, còn em gái thì chơi búp bê cùng, như thế sẽ vui lắm ạ. Em ấy còn nói nếu như nhà có nhiều tiền để mua sữa với bỉm, thì đã kêu dì Hà sinh em gái. ”

Cả Kim Thịnh Hàm và Đỗ Cẩn Y đều cùng lúc bật cười thành tiếng, bởi sự đáng yêu của mấy đứa trẻ và những điều thật ngây ngô, trong sáng.

Khoảnh khắc này, tuy đơn giản và bình dị nhưng đối với anh rất khó khăn để có được, lúc trước nghĩ thôi anh cũng chẳng dám.

Thấy khóe mắt của anh đột nhiên đỏ hoe, cô hiểu được anh đang suy nghĩ điều gì. Những ngày ở trong bệnh viện, cô nghe anh chia sẻ về người mẹ và cuộc sống từ nhỏ đến lớn. Sau khi xuất viện, ngày hôm sau đã dẫn cô và tiểu Hạ đến nghĩa trang thăm bà ấy, đó là lần thứ hai cô nhìn thấy anh khóc.

Mọi người đã phán xét sai về anh, anh không phải máu lạnh vô tình, chẳng có trái tim. Kim Thịnh Hàm anh là một người rất tình cảm, ấm áp, những gì thể hiện đều là vẻ bề ngoài và một phần do tính chất công việc. Bên trong anh, nỗi đau phải chịu và áp lực phải gánh, chưa chắc một người bình thường đã có thể vượt qua.

Lúc này, Đỗ Cẩn Y đưa tay véo yêu gò má của tiểu Hạ, lên tiếng:

“ Vậy con thích có em gái hay em trai? ”

Cô bé hớn hở, hỏi lại:

“ Cả hai được không mẹ? Ba nhiều tiền, có thể mua sữa và bỉm cho em. ”

Đỗ Cẩn Y lần nữa bật cười, hỏi cô bé:

“ Sao con biết ba nhiều tiền? ”

“ Ba mua nhẫn và dây chuyền tặng cho mẹ...Hôm trước lúc mua gà rán, ba còn bảo cô nhân viên khỏi thối tiền. ”

Nói xong, tiểu Hạ lập tức trợn mắt, bàn tay nhỏ xíu nâng lên bụm miệng, quay sang nhìn ba thân yêu.

“ Anh chợt nhớ có công việc. ”

Kim Thịnh Hàm bật dậy, xỏ dép đứng lên định bỏ chạy thì Đỗ Cẩn Y gằn giọng:

“ Anh hay quá ha, dám giấu em cho con ăn gà rán. Thịnh Hàm, em đã dặn dò anh bao giờ lần? ”

Anh cười sượng, oai oán nhìn tiểu Hạ, sau đó ngồi lại xuống giường, hạ giọng lên tiếng:

“ Con ăn chỉ có một ít thôi, không nhiều lắm đâu. ”

“ Đúng không tiểu Hạ, phải thành thật. ”

Tiểu Hạ liên tục gật đầu, đôi mắt láo liên nhìn mẹ.

“ Dạo này có nhiều bí mật quá, còn điều gì nữa không, thành thật khai ra luôn đi. ”

Kim Thịnh Hàm và tiểu Hạ tức khắc xanh mặt sau sự nghi ngờ của Đỗ Cẩn Y. Lúc này, anh hắng giọng một cái, sau đó trả lời:

“ Thật ra là cũng còn, nhưng nhỏ thôi, không đáng bận tâm. ”

Sau một trận nghiêm túc tra khảo, nhưng hai ba con vẫn giữ vững được tinh thần kiên định, không hé môi nửa chữ khai về sự việc chiều nay. Cuối cùng, Kim Thịnh Hàm cũng bế con gái sang phòng bên cạnh, bởi do cả hai đang tập thói quen cho tiểu Hạ tự ngủ và ngủ riêng.

Cô bé đồng ý, không khóc nhòe, vốn dĩ biết được tiểu Yến và tiểu Châu đều tự ngủ chứ không cần mẹ, sợ bị trêu đùa nên phải tự mình cố gắng. Mấy ngày đầu, cô bé chẳng thể ngủ được, lăn lộn đến khuya, sau đó mùi mẫn tự chìm vào giấc mộng.

Đỗ Cẩn Y theo dõi con gái thông qua camera, đau lòng không thôi, nhưng phải quyết tâm bởi vì tiểu Hạ đã lớn và cần tự lập, có bảo mẫu bên cạnh thức canh cô cũng thấy yên tâm.

Mấy đêm qua không có tiểu Hạ, Kim Thịnh Hàm lộng hành hơn nhiều. Nhưng Đỗ Cẩn Y nhất quyết từ chối, luôn cầm chiếc iPad theo dõi tiểu Hạ, sau đó sướt mướt đến khi cô bé thực sự ngủ say mới thôi.

Và lúc đó cũng hai, ba giờ sáng, ý định đen tối coi như dẹp bỏ!

Hôm nay, tiểu H quen với việc tự ngủ, chỉ khoảng ba mươi phút đã say sưa. Thời cơ đã đến, Đỗ Cẩn Y vừa đặt chiếc iPad xuống bàn thì lập tức bị hổ đói lâu năm tấn công.

“ Khoan... ”

“ Nhẫn cũng đeo, giấy kết hôn đã có, vậy lý do gì từ chối anh? ”

Khuôn mặt của Kim Thịnh Hàm vô cùng tội nghiệp, kiềm chế đến mức cả người đỏ trạch.

Đỗ Cẩn Y thực sự yếu lòng, chủ động choàng tay ôm lấy chiếc cổ, gửi tặng cho anh nụ hôn nồng nàn ở môi, lên tiếng giải thích:

“ Em lo cho sức khỏe của anh. ”

“ Em cứ tiếp tục từ chối, sức khỏe của anh mới thực sự không ổn. ”

Đêm nay chẳng phải lần đầu tiên, cả hai làm chuyện này bao nhiêu lần cô cũng không thể nhớ nổi, nhưng sao lòng cô cảm thấy hồi hộp và căng thẳng, cảm xúc khác biệt hoàn toàn năm năm trước.

Nụ hôn yêu thương thả nhẹ lên trán, sau đó hôn xuống chớp mũi thanh tú, cuối cùng dừng lại ở đôi môi ngọt ngào của Đỗ Cẩn Y. Từ nhẹ nhàng xem như nâng niu, chuyển sang cuồng nhiệt thể hiện ham muốn rõ ràng. Kim Thịnh Hàm thực sự đã mất kiềm chế khi suốt mấy năm nhịn đói và trước người con gái anh yêu thật lòng.

Kim Thịnh Hàm điêu luyện vuốt ve, căn phòng yên ắng hiện tại đã nghe âm thanh môi lưỡi tiếp xúc đối đáp với nhau, và tiếng thở mạnh do kí©h thí©ɧ.

Nụ hôn rơi xuống chiếc cổ thơm tho, bàn tay của anh lúc này đã mò mẫn tháo dây thắt áo choàng ngủ của cô, nhưng do quá lâu không gần cô nên có phần chậm chạp hơn năm năm về trước.

Từng vang danh một thời, cô gái nào được anh chú ý xem như may mắn, nhưng anh cũng có những quy tắc đặc biệt và Đỗ Cẩn Y đã từng thực hiện nên phần nào hiểu rõ.

Một, hai tháng đầu cô vô cùng sợ hãi mỗi khi thân mật với anh, đau đến mức khóc không ra tiếng, ám ảnh là điều chẳng thể tránh khỏi. Sau đó, không hiểu lý do tại sao anh trở nên nhẹ nhàng và ân cần, dạo đầu đầy đủ các bước thế nên cô cũng dần có chút cảm xúc, nhưng không thực sự thăng hoa.

“ Cẩn Y, anh xin lỗi! ”

Đỗ Cẩn Y mỉm cười lắc đầu, lên tiếng:

“ Không sao, em quên hết rồi... ”

“ Anh sẽ chuộc lỗi. ”

Động tác của Kim Thịnh Hàm cho thấy anh rất trân trọng bạn đời, dụ.c vọng cao đến đâu thì vẫn luôn nhắc nhở mình rằng không được làm cô đau, phải thực sự để cho cô thoải mái.

Lúc này, anh âu yếm lấy Đỗ Cẩn Y, kéo nhẹ dây áo xuống khỏi bờ vai, hôn lên từng tất da thịt mịn màng. Nụ hôn của anh nóng bỏng, vừa chạm vào người cô đã thấy cơ thể của mình thay đổi rõ rệt.

Sau đó, trên người của cô không còn mảnh vải che thân, mọi thứ đều được Kim Thịnh Hàm nhanh chóng ném đi, anh đã lấy lại phong độ ngày đó của mình.

Cô đối với anh, có nhiều điều vô cùng bất ngờ. Lần đầu nhìn thấy cô cởi bỏ chiếc khăn tắm, anh ngạc nhiên khi body chẳng thua kém một ai. Trước đó anh từng nghĩ, 18 tuổi chắc không vừa tay và cũng chẳng hứng thú bao nhiêu. Nhưng ai ngờ, anh mê mẫn đến mức không dứt ra được.

Nhưng sau năm năm, anh cảm thấy hình như mọi thứ trên cơ thể của cô đều phát triển, do đang thắc mắc nên cứ bóp mãi trong tay để cảm nhận.

“ Thịnh Hàm... ư...đau...”

Đỗ Cẩn Y đánh khẽ vào bàn tay của anh nhắc nhở, anh tỉnh táo cười trừ, lên tiếng giải thích:

“ Tại anh cảm thấy nó to hơn lúc trước. ”

Đỗ Cẩn Y ngại ngùng, e thẹn cắn môi quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Kim Thịnh Hàm cũng chẳng nhịn được bao lâu, thèm khát cúi xuống mυ"ŧ lấy viên ngọc trên đỉnh đồi, liếʍ quanh bầu ngực căng tròn, mỗi lúc càng mạnh bạo.

Nhận được sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt, hai mắt của Đỗ Cẩn Y dần mụ mị, âm thanh rêи ɾỉ dù cố kiềm nén nhưng sau cùng cũng bật ra khe khẽ.

“ Ưʍ...ư... a... ”

Đùa chán ở bầu ngực, dấu hôn đỏ chói dày đặc, đỉnh đồi đã săn cứng nhô lên. Sau đó, Kim Thịnh Hàm tiến xuống phía dưới, môi lưỡi đi ngang qua phần bụng, mυ"ŧ mạnh từng chỗ nhưng đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn vào vài vết rạn xuất hiện trên đó.

“ Xấu lắm đúng không? ”

“ Em bị làm sao, không giống bị trầy lắm? ”

Chân mày của Kim Thịnh Hàm nhíu chặt, sắc mặt lo lắng vô cùng thành thật, xót xa chứ không phải khó chịu do xấu xí làm anh tụt hứng.

Cô buồn buồn trả lời:

“ Do mang thai tiểu Hạ, đó là vết rạn, không có hết đâu. ”

“ Ồ...điểm nhấn này anh thích! ”

Dứt câu, Kim Thịnh Hàm cúi xuống, hôn thật nhiều để cảm ơn cô đã hy sinh, sinh cho anh một đứa con.

Cuối cùng, nơi cần được chăm sóc nhiều nhất đã đến, anh mở rộng hai chân của cô kiểm tra và chạm vào nơi nhạy cảm thăm dò.

Anh cười, lên tiếng:

“ Nhanh và nhiều hơn lúc trước. ”

Đỗ Cẩn Y xấu hổ, dùng hai tay ôm mặt, cố gắng khép lại, cất lời:

“ Anh đừng có nói nữa. ”

“ Vậy anh làm nha? ”

Đỗ Cẩn Y uốn éo cả người như câu trả lời, nhưng thực ra lúc này cô chẳng thể nằm yên, khó chịu vô cùng.

Kim Thịnh Hàm nhìn xuống, tách đôi chân trắng sáng ngọc ngà, bên dưới của cô đã thật sự ướt đẫm, dịch nhờn dính vào hai bên mép đùi và thậm chí thấm ướt drap giường.

Chẳng thể chần chừ được nữa, quá lãng phí thời gian. Anh lập tức úp mặt vào nơi non mềm và nhạy cảm của Cẩn Y, dùng lưỡi liếʍ láp kí©h thí©ɧ.

Đột nhiên căn phòng trở nên mù mịt trong mắt của cô, chẳng còn nhìn thấy gì cả, mọi thứ đều mờ ảo. Và cô lúc này cũng không thể quản lí được mình, âm thanh phát ra khiến cô tự mình cảm thấy xấu hổ.

“ Ứm... ưʍ... ư... ”

“ A... ư... Hàm... dừng... ưʍ... ”

Đỗ Cẩn Y quằn quại trên giường, nhúc nhích trốn tránh, sau đó ưỡn lên rồi nằm bẹp, đạt đến cao trào.

Lúc này, Kim Thịnh Hàm xổm người quỳ gối, chiếc áo thun ném đi, hai chiếc quần quăng thẳng, sau đó nằm trườn lên người của cô, hơi thở mạnh mẽ phả vào tai đối phương:

“ Anh vào nha, Cẩn Y? ”

“ Dạ... ư...”

Kim Thịnh Hàm ở thế chủ động, đem c.ự long đặt trước ho.a h.u.y.et và từ từ thâm nhập vào bên trong. Nhờ dịch nhờn trơn ướt và cô đã chuẩn bị sẵn sàng nên mọi thứ diễn ra mượt mà, đem đến cảm giác sung sướиɠ cho cả hai sau gần năm năm xa cách.

Mỗi lần chuyển động, từng đợt đưa đẩy, đôi môi nhỏ nhắn ấy đều phát âm thanh cuốn hút lẫn cả bên dưới. Đỗ Cẩn Y hạnh phúc, dường như mọi ám ảnh khi trước không còn tồn tại trong đầu, hiện tại chỉ có kɧoáı ©ảʍ, vui sướиɠ và thích thú...

“ Thích không, Cẩn Y? ”

“ Em... ư... th... ưʍ.. thích... ”

Lúc sau, đột nhiên Kim Thịnh Hàm trở người nằm dưới, đặt Cẩn Y ngồi trên, nơi kết hợp vẫn đang dính chặt không nhả. Anh thở dốc, hưng phấn lên tiếng:

“ Y...anh nhớ lúc em ở trên...”

Đỗ Cẩn Y nhăn nhó biểu tình, đặt tay xuống cơ bụng của anh và sau đó quan sát nơi cả hai đang kết dính. Nhìn ngắm thân thể trần trụi của cô ở trên, anh không thể kiềm chế được mình, tiếp tục hối thúc:

“ Di chuyển đi em... Ư... ”

Đỗ Cẩn Y ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng chính xác cô chẳng thể chịu được. Nâng hông mình lên hạ xuống, từ chậm cho đến nhanh và rồi mãnh liệt, sung sướиɠ bay bổng do tự mình tạo ra.

Ở tư thế này, Kim Thịnh Hàm nhìn thấy rõ ràng cô bé của cô ôm ấp cậu nhỏ của anh ra sao, sau mỗi lần chuyển động. Cẩn Y bị anh làm cho xấu hổ, ngại ngùng rướn người tới trước dùng tay bịt mắt anh lại. Vừa rêи ɾỉ, vừa lên tiếng:

“ Không... ư... cho anh... nhìn... ưʍ...”

...----------------...