Chương 0.1: Quãng Thời Gian Tươi Đẹp

Câu chuyện bắt đầu từ đâu nhỉ?

À! Chúng ta hãy bắt đầu từ một câu chuyện dân gian được lưu truyền ở thành phố Tinh Hoa.

Truyền thuyết kể rằng, những năm cuối, triều Nam Tống tổ chức một cuộc thi rong cả nước. Có ba chàng trai tài năng xuất chúng đã bỏ xa những đối thủ khác, được hoàng thượng ca ngợi hết lời. Nhưng điều khiến hoàng thượng đau đầu là ba vị hoàng tử này ỷ có tài nên rất kiêu ngạo, đều cho rằng mình xứng đáng được chọn làm tân trạng nguyên, không ai chịu nhường ai. Vậy phải sắp xếp vị trí yết bảng ra sao để cả ba người không bị mất lòng, cùng tận tâm góp sức cho đất nước là vấn đề vô cùng hóc búa. Hoàng thượng đành dán cáo thị khắp cả nước cầu người hiền tài nghĩ cách. Cáo thị ghi rõ, ai có thể sắp xếp Tam khôi mà không gây tranh cãi thì hoàng thượng sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho người đó.

Ai ngờ, cáo thị dán nhiều ngày mà chưa ai dám gỡ xuống. Thi thoảng có người tự nhận mình là cao thủ đến để “bày binh bố trận”, nhưng đều thất bại ra về.

Cuối cùng, một ngày kia, có lão hoà thượng ăn mặc rách rưới đến gỡ tờ áo thị. Ông mời ba chàng trai đầu bảng tới Bạch Tháp bảy tấng để thi tài. Cuộc thi diễn ra trong bảy ngày bảy đêm, người bên ngoài không biết bên trong tháp đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết hôm ra khỏi tháp, mọi người đều ngac nhiên, vì cả ba vị tài tử đều tuân theo sắp xếp bảng vàng của vị sư già nọ. Họ thề sẽ trung thành và tận tâm với đất nước. Hoàng đế vui mừng, hỏi vi. sư già muốn được thưởng gì. Hoà thượng hìa chỉ xin sửa chữa lại Bạch Tháp để chúng sinh khắp nơi có thể về bái Phật cầu phúc.

Không lâu sau đó, Bạch Tháp được tu sửa khang trang. Không những thế, tân trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa đều góp tiền xây dựng một tầng tháp, để báo đáp ân đức vị hoà thượng đã đưa đường chỉ lối giáo hoá họ. Hoàng thượng cũng cảm động trước công đức của vị hoà thương, liền cho xây thêm 2 tầng nữa. Nhờ đó , Bạch Tháp đứng đầu trong các bảo tháp về số tầng, và nó được đề ngự bút một cái tên khác là Tháp Sao.

Thời gian thấm thoát trôi qua, vận đổi sao dời.

Bức tường trắng của Tháp Sao qua thời gian mưa nắng dãi dầu đã biến thành màu tro loang lỗ, nhưng lại phủ thêm vẻ thần bí trầm mặc của thời gian.

Chính lúc này, vầng mặt trời đỏ ối dần lên cao, như trải một tấm lụa đào màu hồng lên bức tường, sau đó dần dà vương ra khắp không gian. Mái hiên cong cong được ánh sáng buổi sớm mai chiếu lên, trông vừa trang trọng lại duyên dáng. Bức tượng đá cổ xưa ngồi trên mỗi tầng tháp như chăm chú dõi theo, im lặng không nói nửa lời.

Tháp sao vẫn bình lặng như trước đây, chỉ có dài vải nắng vàng óng nghịch ngợm nhấp nháy trên đỉnh tháp, dường như đang nháy mắt tò mò.

Không biết bao lâu sau, những âm thanh huyên náo, xuyên qua cánh cửa to chạm trổ hình cánh hoa phủ sơn vàng đóng im ỉm, theo con đường thẳng tắp rợp bóng cây ngô đồng vọng về phía Tháp Sao. Những tiếng nói chuyện rì rầm cùng với gió sớm mai như bay tới từng cành cây, ngọn cỏ lặng im xung quanh tháp. Chúng tiếp tục hào hứng nhảy nhót, dường như không thể im lặng thêm được nữa, nhiệt tình chào đón 1 điều gì đó.

Cuối cùng, câu chuyện của chúng tôi, cũng bắt đầu.

“OK, thế thì PK bắt đầu ngay bây giờ.”” Được… được thôi! Tôi… cũng tham gia! Còn lâu tôi mới thua 2 người nhé. Đừng mơ thắng nổi tôi! “

Chap 0: Quãng Thời Gian Tươi Đẹp (Our fantastic time)

”Chị… chị Tô Hựu Tuệ, câu chuyện chị kể có liên quan tới Tháp Sao đúng không ạ?“

Trong đám người ồn ã có một nữ sinh mặc bộ váy liền màu xanh lục, mái tóc điệu đà kiểu công chúa, bị đẩy về phía trước. Cô bé rụt rè giơ cánh tay lên, chỉ về phía bảo tháp tứ giác màu tro xanh đứng sừng sững ở giữa quảng trường, rồi tò mò hỏi.

”Đúng thế!” Dẫn theo hàng học sinh tham quan , Tô Hựu Tuệ chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay kết hợp với váy gấp nếp màu xanh , nhưng trông vẫn nổi bật vô cùng. Hựu Tuệ dừng bước, quay người lại nhìn đám học sinh mới nhập học, mắt ai nấy đều sáng quắc như đèn pha ô tô. Cô đáp lại với giọng dịu dàng , ấm áp: ”Tháp Sao đã có hơn 700 năm lịch sử, là 1 trong những công trình kiến trúc quan trọng và lâu đời của Liên minh trung ọc thành phố Tinh Hoa. Đúng thế!” Dẫn theo hàng dài học sinh tham quan, Tô Hựu Tuệ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay kết hợp với váy gấp nếp màu xanh , nhưng trông vẫn nổi bật vô cùng. Hựu Tuệ dừCác em thử tưởng tượng mà xem, 4 tường trung học trực thuộc Liên minh Tinh Hoa (LMTH) như những chú bướm bay rập rờn xung quanh nhuỵ hoa là Tháp Sao.”

Nói tới đây, Tô Hựu Tuệ đủng đỉnh bước lên 2 bước, miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười tuyệt chiêu hình bán nguyệt cực đẹp, trông cong cong như mái hiên của Tháp Sao

Sao, rồi tiếp tục thuyết trình cặn kẽ:

”Vị trí mà mọi người đang đứng chính là quảng trường Phi Nguyệt, nơi có Tháp Sao. Đây là 1 trong những nơi công cộng của LMTH. Ai có nhã hứng có thể trèo lên nơi cao nhất của Hồng Lầu rồi nhìn xuống phía dưới. Lúc đó mọi người sẽ thấy, quảng trường trông giống 1 vầng trăng non mới mọc, xung quanh trồng đầy những bồn thường xuân, nhìn xa xa giống như 1 vầng trăng màu đỏ, vì vậy nó mới có tên là Phi Nguyệt."

“Ối chà… Hoá ra là vậy, tên quảng trường nghe kêu thiệt, nhưng mà Tháp Sao vẫn nổi tiếng hơn.”

”Mà nè, hồi nhỏ tớ nghe người ta đồn, mỗi tầng của Tháp Sao có 1 vị thần cư ngụ, ai nấy đều đẹp trai, giỏi giang hết đó.”

”Í? Sao tớ lại nghe nói trong Tháp Sao toàn linh hồn, ma quỷ kinh dị nhỉ? Nếu chưa được những linh hồn này cho phép thì không được tự ý trèo lên tháp, nếu không sẽ bị chúng ăn thịt…”



”Ha ha ha!” Tô Hựu Tuệ nghe thấy mọi người tranh nhau bàn tán xôn xao, cố bấm bụng cười khẽ khàng, ”Bình thường Tháp Sao là cấm địa của LMTH, rất ít người ra vào, nên thường có nhiều lời đồn thổi. Có lẽ mọi người ở đây ai cũng tò mò trong tháp có gì, nhưng tốt nhất không nên vào trong. Nếu bảo vệ tóm được thì sẽ bị nhà trường kỉ luật đấy. Có điều mỗi năm đều có ngày công tháp, Tháp Sao sẽ phá lệ, mở cửa cho học sinh của 4 trường vào."

”Chị ơi, cong tháp là gì thế ạ? Em không hiểu!” Cô bé mái tóc búp bê cất tiếng háo hức, quên hết mọi ngại ngần, tròn xoe đôi mắt sáng lấp lánh hỏi.

”À, công tháp chính là…”

”Xì, ngay cả công tháp mà cũng không biết , thế mà đòi thi vào LMTH. Chắc cô học trường Đức Nhã hay Khâu Lâm hả? Trình độ ẹ thế chỉ xứng học 2 trường đó thôi.” Trong đám đông, 1 nam sinh có bộ tóc càn quấy vênh váo hất ngược mặt lên giời, khinh khỉnh liếc xéo cô bé mái tóc búp bê, bơ cả khuôn mặt như bị co của Tô Hựu Tuệ. Cậu ta 2 tay thọc vào túi, tự cao tự đại tiếp lời:

”Công tháp chính là hoạt động truyền thống mà bao học sinh ở LMTH mong đợi. Mỗi năm vào dịp tết Trung Thu, 4 trường của Liên Minh lại cử ra những học sinh xuất sắc nhất của mình vào thi đấu trong Tháp Sao. Đây là cuộc thi đấu giàu trí tuệ, đại diện cho sức mạnh và tiếng tăm của trường.”

Cô bé mái tóc búp bê chẳng thèm đếm xỉa tới lời nói của anh chàng đó, mặt hướng về phía Tháp Sao cao vυ"t, mải nghĩ vẩn vơ đi đâu, rồi miệng lẩm nhẩm:”Công tháp ư? Chắc giống như truyền thuyết đấu 7 ngày 7 đêm?”

”Ha ha ha ha, học sinh Đức Nhã có khác,đúng là đầu óc có vấn đề!” Cậu nam sinh đầu tổ quạ liếc chiếc phù hiệu trường đeo trên ngực cô bé, bĩu môi hứ 1 tiếng, ”Nghe mấy đứa học ở trường Tinh Hoa nói, trường Tinh Hoa luôn dẫn đầu. Chỉ trường Nghiêm Lễ mới đáng là đối thủ của Tinh Hoa thôi, còn trường Đức Nhã và Khâu Lâm chỉ là lũ bỏ đi. Hứ, không biết hiệu trưởng trường Tinh Hoa trước đây nghĩ thế nào mà lại cho 2 trường có học sinh yếu kém thế này gia nhập vào LMTH nhỉ? Chỉ tổ làm vướng chân vướng tay.”

Nói đoạn, nam sinh đầu tổ quạ đột nhiên khoanh tay trước ngực, cằm vênh lên, mũi hếch ngược lên trời. Bộ dạng đắc ý xen lẫn phấn khích của cậu ta như loé sáng dưới ánh nắng, chói mắt như đèn điện 1000W.

”Nhưng…lần trước công tháp, anh Hàn Thu Dạ của trường Đức Nhã mới là người đứng đầu, chứ không phải là trường Tinh Hoa…” Một nam sinh khác không chịu kém cạnh, gân cổ lên cãi.

”Cậu thì biết cái quái gì? Ăn may có mỗi 1 lần mà bày đặt! Dỏng tai lên mà nghe cho kĩ nè, sau này trường Đức Nhã chẳng gặp may được nữa đâu.” Nam sinh đầu tổ chim bực dọc nhíu mày,

”Hứ! Năm nay có cơn lốc của trường Tinh Hoa là tôi, cùng với anh Văn Chấn Hải – chủ tịch hội học sinh trường Tinh Hoa… Vả lại mức điểm sàn của trường Tinh Hoa năm nay cao nhất, toàn các nhân tài đăng kí nhập học, Tinh Hoa sẽ mạnh chưa từng thấy trong lịch sử cho mà xem. Tụi ếch ngồi đáy giếng kia, chống mắt lên mà xem nhá! Há há há há!”

“…” Nam sinh đầu tổ quạ cười sằng sặc như ma làm rồi tự nói 1 mình, bao nhiêu học sinh mới vào đổ dồn ánh mắt về phía anh chàng. Ngay cả Tô Hựu Tuệ mặc dù đã tu luyện 19 năm nụ cười dịu dàng vững như tường sắc thành đồng, không thể công phá nổi mà cũng bắt đầu tức tím mặt.

”Đúng rồi, chị Tô Hựu Tuệ nè!” Nam sinh đầu tổ quạ chẳng thèm mảy may để ý đến ánh mắt toé lửa của những học sinh mới vào, thậm chí hoàn toàn không cảm nhận được ngọn lửa căm hờn đang cháy ngùn ngụt trong tim Tô Hựu Tuệ. Chàng ta đắc ý liếc nhìn nụ cười ngọt ngào sắp tắt ngóm trên môi Tô Hựu Tuệ, rồi tiếp tục nói oang oang:”Nghe nói từ đại học năm thứ nhất, chị toàn phải làm hướng đạo viên của trường Đức Nhã. Chịu đựng những 2 năm trời rồi, tội chị quá đi mất! Hay là chị chuyển sang trường Tinh Hoa đi…”

”Ha ha ha! Cảm ơn cậu đã quan tâm!” Tô Hựu Tuệ mỉm cười làm ngơ, đôi mắt sáng như sao sa, nhìn về phía nam sinh có vẻ ngoài và tính tình phá cách, ”Có điều… tôi không đồng tình với ý kiến của cậu.”

”Mặc dù những lần công tháp trước đây,trường trung học Tinh Hoa luôn dẫn đầu,

nhưng điều này không chứng tỏ 3 trường còn lại yếu kém. Thực ra mỗi trường đều có thế mạnh riêng, chỉ khi đoàn kết lại mới có thể ngang ngửa với Hiệp hội liên minh 10 trường trung học, tôi nghĩ bất kì trường nào cũng quan trọng như nhau. Tôi hi vọng tất cả học sinh mới sau khi nhập học, sẽ giống như người 1 nhà, cùng nhau chung sống những năm tháng trung học vui vẻ và tràn trề nhực sống.”

Rào rào rào rào!

”Chị Tuệ nói hay quá đi! “

“Không hổ danh là hoa khôi của Đại học Tinh Hoa! Đúng là trăm nghe không bằng 1 thấy.”

”Chị Tô Hựu Tuệ tuyệt ghê! Chúng ta phải tiếp tục đoàn kết và cố gắng.”

Tô Hựu Tuệ vừa dứt lời, những học sinh ngồi xung quanh vỗ tay như pháo rang.

Gió sớm mai nhảy nhót, vuốt ve nếp váy và những lọn tóc suôn mượt của Tô Hựu Tuệ khẽ bay bay. Hựu Tuệ khẽ gật đầu, đáp lại những tiếng hoan hô và ủng hộ tưng bừng của mọi người.

"Mọi người còn câu hỏi gì không? Tiếp theo đây tôi sẽ tiếp tục dẫn các bạn tham quan những nơi khác của LMTH.”

”Có! Còn có 1 câu hỏi quan trọng nữa! ” Vừa dứt lời, 1 cô bé sốt ruột vội vàng giơ tay cao lên, mặt mày đỏ lựng. Cô bé dò hỏi 1 cách thận trọng: ”Chị ơi, em muốn hỏi… bây giờ anh Kim Nguyệt Dạ thế nào rồi? Từ hồi học cấp II em đã rất hâm mộ anh ấy.”

“Á! Chị ơi, chị ơi!” Nghe thấy câu hỏi của nữ sinh nọ, cô bé tóc ngắn bên cạnh cũng nhảy dựng lên, vẫy tay lia lịa về phía Tô Hựu Tuệ, ”Cho em hỏi câu này hơi vô duyên 1 chút, anh Vũ còn liên lạc với chị không?”

”Tình cảm giữa chị và anh Kim Nguyệt Dạ, anh Lý Triết Vũ đã chuyển biến thế nào rồi ạ?”

“Chị ơi, chẳng nhẽ chị định coi 2 người đó là bạn mãi, để số phận quyết định ai là chàng bạch mã hoàng tử của mình à?”

“Đúng đấy, đúng đấy ạ. Rút cuộc chị chọn ai?”

……….

“Đề nghị chị Tô Hựu Tuệ mau trả lời bọn em. Mau trả lời bọn em đi!”

Tô Hựu Tuệ ngước nhìn những ánh mắt sáng như sao đang háo hức chờ đợi, nụ cười bán nguyệt hoàn mĩ trên gương mặt cô bắt đầu méo xẹo, trên trán giọt mồ hôi to đùng như hạt đỗ trượt dài xuống.

Thánh thần ơi, tụi trẻ bây giờ sao thẳng như ruột ngựa vậy?