Chương 0.2: Quãng thời gian tươi đẹp (tiếp)

Mặt trời đã leo cao, ánh nắng giữa trưa hè như những mũi tên lửa bắn thẳng xuống mặt đất, không khí nóng hầm hập như cái lò.

Đang là kì nghỉ hè, trước cửa trường Đại học Tinh Hoa không thấy bóng dáng các sinh viên với tinh thần học tập quên mình đâu. Trên con đường bê tông sạch sẽ, không rộng lắm, thường ngày tràn ngập tiếng cười nói, giờ đây trở nên tĩnh lặng đến lạ thường trong ánh nắng như thiêu đốt.

Các tiệm ăn 2 bên đường cũng vắng vẻ đìu hiu, cửa sập đều đóng hờ 1 nửa để tránh cái nóng chói chang, gay gắt của trưa hè. Nhìn từ xa giống như đôi mắt đang khép hờ lười nhác, muốn díu mắt lại ngủ khì khì trước tiết trời oi bức.

Một ngọn gió khẽ thổi lướt qua, âm thanh trong veo của chuông gió hoà lẫn với tiếng cười sảng khoái vọng ra từ tiệm cà phê Joma, như tiếp thêm sức sống cho cả bầu không khí cô tịch, mệt mỏi bao trùm toàn bộ con đường.

Những lúc rảnh rang, các sinh viên trường Đại học Tinh Hoa thường tụ tập tán gẫu ở quán cà phê này. Quán Joma không lớn lắm, nhưng cách bày trí khá khác lạ. Các sinh viên nữ mê nhất những chiếc xích đu độc đáo ở đây.

Một vài sinh viên Đại học Tinh Hoa vẫn ở lại trường trong kì nghỉ hè, ngồi rải rác ở các bàn trong quán cà phê. Có điều họ không còn tâm trạng nào thưởng thức những ngụm cà phê ngon lành mà tất cả đều hướng ánh mắt tới 1 chỗ, sau đó rỉ tai nhau thì thầm.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về chiếc bàn dành cho 6 người ở sát cửa sổ bên trái. Một sinh viên nam mặc áo sơ mi trắng ngồi thẳng lưng, trông rất bảnh trai, đang từ tốn nhâm nhi tách cà phê. Ngồi đối diện là anh chàng nước da rám nắng, mặc áo phông màu đen, trông có vẻ ngang tàng. Hai người còn lại l

là 2 cô gái xinh như từ trong truyện tranh bước ra, đang nói chuyện rôm rả với bạn.

Mặc dù ánh sáng trong tiệm cà phê khá mờ ảo, nhưng góc quán đó lại sáng rực lên nhờ sự có mặt của họ. Dường như mọi ánh sáng đều tập trung hết về phía họ, khiến người khác không nỡ rời mắt đi.

“Vũ, cậu làm tôi ganh tị quá. Vào đại học rồi mà vẫn được các bé hâm mộ điên cuồng. Từ sáng tới giờ, bé nào cũng nhìn cậu chằm chằm như sắp chảy nước miếng tới nơi rồi.” Anh chàng mặc áo phông đen hậm hực chun mũi lại, nhìn khắp lượt các nữ sinh xung quanh đang lấm lét nhìn trộm họ, rồi lải nhải buồn rầu.

“Chứ còn gì nữa.” Cô gái ngồi góc bên trái với mái tóc tém hợp thời trang, mặc áo T-shirt tạo hình chú bướm, có vẻ không lấy gì làm lạ, liếc xéo anh chàng mặc áo phông đen, sao đó hấm hứ lên tiếng: “Lý Triết Vũ bây giờ là phó chủ tịch hội học sinh trường Đại học Tinh Hoa, là hướng đạo viên của trường trung học Nghiêm Lễ. Ai lại đi so với loại người… Haizzzz, đúng là 1 người trên trời, 1 kẻ dưới vực thẳm, khác nhau xa quá đi.”

“Ê, con nhỏ chằn lửa kia…” Anh chàng mặc áo phông đen nổi đoá, mặt mày đỏ gay như gà chọi. Nhưng thoắt 1 cái, chàng ta bỗng đảo mắt, đắt ý khoanh tay trước ngực, cố ý kéo dài giọng, “ Bạch Tô Cơ! Cô tự nói mình đó hả? Tô Hựu Tuệ bây giờ là thư kí hội học sinh trường Đại học Tinh Hoa, kiêm hướng đạo viên của trường trung học Đức Nhã, đã thế còn là hoa khôi được mọi người công nhận. Còn cô chỉ là chủ nhiệm CLB nhỏ như con kiến kim, chả chút tiếng tăm gì. Người đâu chỉ biết tụt lùi, chẳng thấy tiến bộ gì cả, sống mờ nhạt quá! Khoảng cách giữa cô và Hựu Tuệ như… vạch 3 điểm của bóng rổ, xa lắc cả ra!”

“ Ê khỉ ngố Huyền, cẩn thận tôi nện đầu cậu sưng vù như quả bóng rổ bây giờ! Cấm câu sỉ nhục CLB thời trang cổ điển của tôi. Rồi sẽ có ngày, Bạch Tô Cơ này trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng khắp thế giới.” Bạch Tô Cơ trợn ngược mắt đập bàn quát tháo: “ Nói cho mà biết, dù gì tôi cũng hơn cái tên đầu đất phải thi lại hơn nửa số môn học.”

“Ừa, thi lại thì đã sao nào? Tôi vẫn còn được hâm mộ chán.” Lăng Thần Huyền không mảy may bị kích động, đắc ý uống 1 ngụm cá phê đá, tiếp tục nhướng mày thách thức Tô Cơ. “ Bây giờ tôi là hội phó CLB bóng rổ của trường, các em nữ sinh viết thư tình cho tôi xếp hàng dài dặc. Đâu ai như cô, bao lâu rồi mà chẳng có đột phá gì cả, tiến bộ chỉ là con số 0. Hay là cô đắc tội với ai nên bị ếm bùa ế chỏng gọng rồi, hô hô hô!”

“ Lăng… Thần… Huyền… Con khỉ ngố đáng ghét này!”

“ Tô Cơ, Tiểu Huyền Huyền đừng cãi nhau nữa mà! Tai của Hiểu Ảnh đau lắm…” Cô gái để tóc dài ngang vai, đáng yêu như con búp bê, ngồi giữa Lăng Thần Huyền và Bạch Tô Cơ, ấm ức bịt tai lại, miệng phụng phịu.

Cô gái đáng thương hết quay sang trái, lại quay sang phải, nhìn 2 địch thủ như có mối thù truyền kiếp, ai nấy mặt mũi đều tím bầm lại như thây ma vừa được móc dưới địa ngục lên, sau đó thở dài ngao ngán: “ Lần trước chat với nhau, tụi mình đã hứa không cãi nhau nữa cơ mà.

“Hiểu Ảnh, bà im đi cho tui nhờ, ai thèm chat với tên khùng ấy chứ?” Bạch Tô Cơ uống ực 1 hơi cốc nước đá như để dập cơn nóng phừng phừng trong người. Sau đó nhỏ ta khoanh tay trước ngực, hậm hực hất mặt sang 1 bên.

“Haizz, 1 năm ko gặp mà mọi người vẫn chẳng thay đổi tẹo nào… Hiếm hoi lắm chúng ta mới có giây phút tụ tập đông đủ thế này, 2 người làm ơn đình chiến có được ko?” Lý Triết Vũ chậm rãi đặt tách cà phê lên bàn trải khăn màu xanh phỉ thuý, mỉm cười rồi trầm ngâm nhìn 3 người, “ Mùa đông năm ngoái tôi đi thực tập ở Anh nên ko về nhà, chẳng biết trường Minh Dương bây giờ thế nào rồi? Hai thầy cô hiệu trưởng và chú Nhã Văn vẫn khoẻ cả chứ?”

“Ừm, vẫn khoẻ cả!”

Nghe thấy Lý Triết Vũ hỏi, cả Bạch Tô Cơ và Lăng Thần Huyền đồng thanh đáp lại.

Thấy Lý Triết Vũ bật cười, 2 người đó bỗng sững ra, sau đó liếc xéo nhau, rồi như đang nhảy điệu Tango, 2 cái đầu đột ngột quay ngoắt sang 1 bên.

“Đợt nghỉ đông vừa rồi tôi về thăm trường Minh Dương 1 chuyến, sau đó tiện đường rẽ qua Happy House.” Lăng Thần Huyền nói đoạn, ngả người về phía sau, dựa lưng vào ghế sô pha, cười hớn hở, “ Chú Nhã Văn vẫn như dạo trước. Happy House cũng chẳng có gì thay đổi ngoài việc Dạ ko còn làm phục vụ ở đó. Quán bây giờ cũng ko còn đông. À, mà nghe chú tôi nói, bây giờ trường Minh Dương lại có 2 bộ 3 mới, gọi là Tam kiếm khách Minh Dương và Tam công chúa Minh Dương. Hừ, đúng là tụi bắt chước, làm sao oai như chúng ta năm xưa được.”

“Ha ha ha… Huyền này, cậu đừng xem thường bọn trẻ. Tôi làm hướng đạo viên cho LMTH, thấy có em học sinh trung học rất xuất sắc đấy, ko thể nhìn bằng nửa con mắt đâu.”

“Hứ, bọn trẻ con nhãi nhép có gì ghê gớm chứ?” Hai tay Lăng Thần Huyền đặt phía sau đầu, miệng dẩu ra khinh thường.

“ Đồ đầu heo, cậu cũng chỉ là đứa trẻ ranh thôi, bày đặt chê bai người khác…” Bạch Tô Cơ bật cười, nguýt Lăng Thần Huyền, rồi hướng mắt về phía Lý Triết Vũ, “ Đúng rồi! Vũ này, sao Dạ và Tuệ vẫn chưa tới nhỉ?”

“Ơ…” L

Lý Triết Vũ nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Lúc nãy vừa mới nhắn tin cho 2 người đó, chắc là đang trên đường tới thôi, để tôi gọi lại lần nữa xem sao…”

Reng reng reng reng reng!

Trên chuyến xe buýt từ Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa tới Đại học Tinh Hoa,hành khách ngồi lác đác,ai cũng gật gù buồn ngủ.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động reo inh ỏi,phá vỡ bầu ko khí tĩnh lặng. Ở ghế sát cửa sổ bên tay phải,một cô gái tóc dài ngang eo,đẹp như trong tranh,hốt hoảng rút vội di động ra khỏi ba lô,khẽ nhấn phím nghe.

” A lô,Vũ hả?… À ,tôi đang trên xe buýt. Sáng hôm nay có một thằng nhóc cứ thắc mắc này nọ mãi làm nhỡ mất thời gian,chắc khoảng 15 phút nữa là tới nơi thôi… Ừm… Ko sao,thế Tô Cơ đã đến chưa?… Biết rồi, tôi sẽ cẩn thận… Ừ, lát nữa gặp nhé!”

Tít!

Cô gái mỉm cười ngắt điện thoại,rồi thừ người ra nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi với cảm giác ngọt ngào lan toả. Cô đưa mắt nhìn chiếc di động,lấy tay xoa nhè nhẹ lên nó,một lát sau mới cất vào ba lô. Cô gái quay đầu ra phía cửa,nụ cười hồn nhiên như cánh hoa mùa xuân hé nở trông thật tươi tắn và rạng rỡ,đôi mắt như hai viên trân châu, trong như nước hồ thu,đầy vẻ háo hức mong chờ.

Tách!

Trong quán cà phê Joma,Lý Triết Vũ gập di động lại,nhẹ nhàng đặt lên bàn.

“Hựu Tuệ đang trên xe buýt, còn Dạ cũng đang ở gần đây,chắc chỉ chút nữa là họ đến thôi.”

“Vũ này!” Lăng Thần Huyền vừa nói,vừa chỉnh lại tư thế ngồi,sau đó nhìn Lý Triết Vũ,”Dạ dạo này thế nào? Sức khỏe cậu ấy có tốt hơn ko?”

“Yên tâm,cậu ấy khỏe mà.” Lý Triết Vũ mỉm cười,khẽ gật đầu,” Dạ bây giờ là hướng đạo viên của trường trung học Tinh Hoa. Năm ngoái ,cậu ấy đã tìm được bố rồi, tôi còn gặp em trai cùng cha khác mẹ của cậu ấy là Kim Ánh Minh. Hai anh em họ rất quý nhau. Kể ra thì dài dòng lắm,sau này có thời giam tôi sẽ nói cho cậu nghe… Còn vết thương của cậu ấy…”

Brừm brừm brừm!

Ở ngã tư cách trạm xe búyt ko xa,chiếc xe búyt chở đầy người giống như cái bánh bao bị hấp nóng,đang di chuyển nặng nề. Tô Hựu Tuệ đứng trên đường dành cho người đi bộ, ngó đồng hồ trên tay liên tục rồi ngước đầu lên nhìn đèn tín hiệu giao thông. Phù! Chỉ chờ có 20 giây mà tưởng như dài những 20 năm. Hựu Tuệ thở dài thườn thượt.

“Hi, xin chào em gái xinh đẹp, em có thể chỉ cho tôi đường tới trường Đại học Tinh Hoa ko?”

Đột nhiên, giọng nói của 1 tên con trai vang lên sau lưng Tô Hựu Tuệ.

Tô Hựu Tuệ lặng người đi, quay đầu lại theo phản xạ, chỉ thấy 1 chàng trai mặc áo T-shirt màu trắng,quần bò mài,đầu độ sùm sụp mũ lưỡi trai, đứng lù lù ngay sau lưng mình từ lúc nào.

Thấy Tô Hựu Tuệ quay đầu lại,chàng trai giơ ngón tay ra hiệu hình chữ V,rồi ngước đầu lên cười gian xảo. Dưới chiếc mũ lưỡi trai là khuôn mặt đẹp như thiên sứ làm sáng bừng cả bầu trời.

Đã có ai đoán ra chàng trai này là ai chưa nhỉ?

“Kim… Kim…”

Tô Hựu Tuệ ngạc nhiên tròn xoe mắt,miệng ko thốt lên lời. Một lúc lâu sau,cô mới lấy lại bình tĩnh. Ban nãy mặt cô đỏ gay như qủa gấc,bây giờ chỉ còn hơi hồng hồng. Cô nhìn kĩ chàng trai kia một lần nữa,bất giác đặt tay lên ngực cho tim khỏi đập nhanh. Tô Hựu Tuệ trấn tĩnh lại rất nhanh,lông mày hơi nhếch lên,sau đó quay ngoắt đầu đi.

“Hứ! Cậu là ai? Tôi đâu có quen cậu?”

” Ủa? Bé Hựu Tuệ ko quen tôi thật ak?” Chàng trai đội mũ lưỡi trai tỏ vẻ thất vọng,trề dài môi ra, hơi ngước đầu lên nhìn trời, sau đó một tay mân mê vuốt cằm,”Nhưng bé Hựu Tuệ này,tôi lại biết rõ bé từ chân tơ đến kẽ tóc đấy! Những kì tích từ trung học lên tới đại học của bé,tôi thuộc lòng như cháo chảy. Ví dụ như vụ bé ăn bánh humberger mà mặt mũi tèm lem,lộ cả răng sâu,tôi còn chụp hình được đây nè. Hồi lớp 10,trong đại hội thể dục thể thao,bé uống cả 1 ấm nước pha thuốc sổ,kết quả là bị đau bụng tiêu chảy cấp,nhưng khổ nỗi nhà vệ sinh lại đóng cửa sửa chữa,còn nữa… “

” Á! Im ngay! Kim Nguyệt Dạ! Đồ trơ trẽn!” Nghe Kim Nguyệt Dạ kễ vanh vách,mọi người xung quanh cười nổ ruột,khuôn mặt Tô Hựu Tuệ tím ngắt lại. Cô tức tối quay người lại,nhìn chằm chằm tên Kim Nguyệt Dạ với ánh mắt hình viên đạn,trên đầu nộ khí xông thiên như cái ống khói nhà bếp:uckochiuduoc:.

“Hơ,bé Hựu Tuệ hồi phục trí nhớ nhanh thế!” Kim Nguyệt Dạ đang thao thao bất tuyệt bỗng cúi đầu xuống, dí mặt lại gần Tô Hựu Tuệ,nở nụ cười ma mãnh,” Chúng ta đã nữa năm ko gặp,sao bé lạnh nhạt vô tình thế? Người đâu dã man thật!”

“Hừ,đây gọi là ăn miếng trả miếng!” Tô Hựu Tuệ gắng hết sức nhắm mắt lại,quay đầu sang 1 bên,gắt gỏng trả lời,”Ai bảo cậu đi Mĩ điều trị bệnh mà ko thèm nói với tôi và Vũ 1 câu. Mất hút cả nửa năm trời,ko hề có chút tin tức gì cả! Tôi lo cho cậu lắm ,có biết ko? Cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì…”

“Ồ,tôi hiểu rồi! Hóa ra bé Hựu Tuệ nhớ tôi da diết!” Nghe Tô Hựu Tuệ nói xong,Kim Nguyệt Dạ đột nhiên như vỡ lẽ,vỗ tay tét 1 cái. Dạ đột nhiên giơ hai ngón tay dí sát vào huyệt thái dương,đứng nghiêm chào Tô Hựu Tuệ như để báo quân số.“Bé Tuệ yên tâm, tôi ko sao mà! Tôi hứa sau này đi đâu cũng xin phép bé trước,thẻ ngân hàng sẽ để cho bé giữ, về nhà trước khi bé cần,ko nhìn ngắm bất kì người con gái nào khác ngoài bé ra.”

“Ai…ai thèm quản lí cậu?” Nghe Kim Nguyệt Dạ nói thế,mặt Tô Hựu Tuệ bỗng đỏ bừng lên như trái anh đào,”Kim Nguyệt Dạ! Tôi ko…ko phải là…của cậu… Ưm! Tóm lại tôi ko muốn nói chuyện với cậu nữa…”

“A! Bé Hựu Tuệ! Đèn xanh rồi! Chúng ta đi thôi!” Lúc này Tô Hựu Tuệ đã bị chọc giận tới mức đầu xì khói, nhưng Kim Nguyệt Dạ làm bộ như ko nghe thấy gì. Anh chàng đột nhiên nắm chặt lấy tay Hựu Tuệ,ko để Hựu Tuệ kịp nói thêm câu gì đã dẫn cô chạy vυ"t sang bên kia đường.

“Kim Nguyệt Dạ,ai cho phép cậu cầm tay tôi? Mau buông ra,tôi tự đi được.”Thấy tay mình bị một bàn tay hơi lành lạnh nắm chặt lấy,cả người Tô Hựu Tuệ lâng lâng như say rượu,tâm hồn bay tận đẩu đâu,ngay cả đi cũng ko vững nữa.

Kim Nguyệt Dạ chẳng nói chẳng rằng,càng ra sức nắm chặt lấy,lôi Hựu Tuệ đi xềnh xệch,lao ngang qua những người xung quanh.

Đang chạy băng băng về phía trước,đột nhiên Dạ bỗng đứng khựng rồi quay đầu lại,nở một nụ cười ấm áp như nắng xuân với Tô Hựu Tuệ đang nghệt mặt ở phía sau.

Tô Hựu Tuệ nhìn trân trân Kim Nguyệt Dạ,đầu óc trống rỗng như bị thôi miên. Đột nhiên, cô như sực tỉnh,quay vội đầu đi, mím chặt miệng lại, mặc kệ Kim Nguyệt Dạ đang cười hí hửng.

Hai má Tô Hựu Tuệ hồng hồng ,giống như bị nhuốm đỏ dưới nắng chiều. Chỉ vài giây sau,ráng đỏ ấy đã lan khắp khuôn mặt cô.

” Ôi! Thế thì Dạ sau này cũng trở thành thiếu gia nhà giàu đúng ko Vũ?” Thấy Lý Triết Vũ vừa dứt lời,Bạch Tô Cơ khoái trá tay nắm chặt lại,mắt sáng quắc như thiên thạch phát sáng,”Sao Hựu Tuệ lại tốt số thế ko biết! Hic hic,tôi phát ghen với bà ấy mất.”

“Tô Cơ, bà việc gì phải tị với Tuệ? Lần trước bà nói là có 1 anh chàng… Ư ư ư!…”

Tô Cơ nhanh tay bịt miệng Khâu Hiễu Ảnh lại,rồi trừng mắt cảnh cáo. Sau đó,Tô Cơ khịt khịt mũi như chó cảnh sát,nhìn Lăng Thần Huyền 1 lượt từ đầu tới chân.

“Mà quên béng mất,vụ cạnh tranh giữa cậu và Kim Nguyệt Dạ tới đâu rồi?”

Câu hỏi thẳng thắn của Bạch Tô Cơ khiến mọi người im lặng như tượng gỗ. Lý Triết Vũ ko lên tiếng,khẽ nhếch miệng hớp 1 ngụm cà phê,lát sau mới thủng thẳng đáp:

“Mặc dù…kết qủa cuộc đấu rất quan trọng,nhưng tôi vẫn hi vọng,mỗi người đều có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.”

“Ôi, đúng thật là… Lý Triết Vũ à,bây giờ đứa con trai tốt bụng như cậu đã tuyệt chủng gần hết rồi.” Tô Cơ tiếc nuối nhìn Lý Triết Vũ,sau đó ngao ngán thở dài,”Nếu tôi là Tô Hựu Tuệ,phải lựa chọn giữa cậu và Kim Nguyệt Dạ, chắc tôi cũng đắn đo chẳng biết chọn ai.”

“Chằn lửa đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa đi.” Lăng Thần Huyền vắt một chân lên chân kia,uể oải ngồi tựa lưng vào sô pha,” Nếu Vũ với Dạ mà mê tít cô thì có mà heo biết trèo cây mất.”

“Lăng! Thần! Huyền!” “Trái mìn” Bạch Tô Cơ bị Lăng Thần Huyền châm ngòi,liền trợn hỏa mắt như sắp đốt Lăng Thần Huyền cháy xém đến nơi,bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành nắm đấm,kêu răng rắc.

“Đồ tồi,cậu dám coi thường tôi. Bạch Tô Cơ này ít nhiều cũng là một trong Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức,đi đến đâu trai đổ rào rào đến đó.”

“Ừm…” Thấy Tô Cơ đang phồng mang trợn má,Khâu Hiểu Ảnh ngồi bên cạnh ăn kem,bèn gật đầu đồng tình,”Tiểu Huyền

Huyền ơi,Tô Cơ nói đúng đấy. Lần trước Hiểu Ảnh gặp một anh chàng đi cùng với Tô Cơ,đẹp trai ngang ngửa Vũ và Dạ đấy.”

“Hả?Một anh chàng?” Lời nói của Khâu Hiểu Ảnh như chiếc kim châm vào mông Lăng Thần Huyền. Huyền bật dậy như lò xo khỏi ghế sô pha,mắt nhìn chòng chọc Tô Cơ,”Cô…cô đi cùng…với đứa nào…?”

“Liên quan gì tới cậu?”Bạch Tô Cơ vênh váo hất cằm lên,ko thèm quay đầu nhìn mà chỉ trả lời chậm rãi.

“Đương nhiên là có liên quan chứ. Tôi…tôi là anh họ đấy.”

“Tôi…không…thừa…nhận!”

“Ơ…Bạch Tô Cơ,cô dám…”

Leng keng! Leng keng! Leng keng…

Tiếng chuông gió lại ngân lên,tiệm cà phê vang lên những âm thanh xáo trộn đầy phấn khích,ngắt trận khẩu chiến giữa Lăng Thần Huyền và Bạch Tô Cơ.

Mọi người tò mò đưa mắt nhìn về phía cửa tiệm,chỉ thấy chàng trai đội mũ lưỡi trai đang kéo tay một cô gái mặt đỏ như trái dâu tây. Họ đứng ở cửa tiệm nhìn ngó xung quanh.

“Á! Hựu Tuệ! Dạ! Chúng tôi ở đây nè!” Mắt Khâu Hiểu Ảnh bỗng sáng như sao,giơ cao cái thìa trong tay vừa khua vừa la lên ỏm tỏi.

“Hiểu Ảnh? Cả Tô Cơ nữa!”

Tô Hựu Tuệ đang đứng thộn ra trước cửa bỗmg như 1 cái bóng đèn được đấu điện. “Bốp” một cái, cô hất tay Kim Nguyệt Dạ ra, quên khuấy cả hình tượng thục nữ ngày thường,co giò bỏ chạy. Trong chớp mắt, Hựu Tuệ lao về chỗ Khâu Hiểu Ảnh và Bạch Tô Cơ đang ngồi. Ba cô bạn ôm chặt lấy nhau,hét lên sung sướиɠ như lũ trẻ đùa giỡn.

“Oái… Sao mà nặng tay thế?…” Kim Nguyệt Dạ nhìn mu bàn tay bị Tô Hựu Tuệ đập mạnh đế

đến nỗi đỏ ửng cả lên,ấm ức vung vung tay. Khi Dạ vừa ngước đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt nhiệt tình hồn hậu của Lăng Thần Huyền và nụ cười dịu dàng của Lý Triết Vũ. Đột nhiên anh chàng nhoẻn miệng cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Kim Nguyệt Dạ huơ huơ tay chào 2 người anh em chí cốt,rồi lao nhanh về phía đó,sau đó “phanh”gấp ngay trước bàn. Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương lâu ngày mới gặp lại. Họ đập tay vào nhau vang lên tiếng chan chát. Cái này phải gọi là” tiếng vang hội ngộ”.

“Oa… Nhìn tuyệt qúa đi! Họ là ai vậy nhỉ? Trông ai nấy đều nổi bật.”

” Cậu ko biết hả? Ba người bên phải là ba sinh viên nổi tiếng của Đại học Tinh Hoa: Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ và cả Tô Hựu Tuệ nữa. Ba người bọn họ hả…phức tạp lắm! Còn ba người kia thì tớ không biết… Chắc là bạn của tụi họ… Trông ai cũng nổi trội ghê.”

“Hai cô gái ngồi bên trái xinh ghê cơ. Ko hề kém cạnh Tô Hựu Tuệ… Anh chàng mặc áo T-shirt màu đen trông ngầu ghê.”



Mặt trời lên cao treo lủng lẳng trên bầu trời ko một gợn mây,tỏa những tia nắng nóng bỏng xuống hun đúc mặt đất. Mọi người trong quán cà phê Joma như bị ánh nắng mặt trời đun nóng,sôi lên sùng sục.

Ai nấy đều tập trung ánh mắt về phía nhóm bạn sáu người,có người còn rút điện thoại di động,ấn vội nút chụp hình bọn họ.

“Hiểu Ảnh,bà đã là sinh viên đại học rồi mà còn chưa sữa cái tật ôm cổ người khác đu qua đu lại hả?” Đứng trước bàn cà phê, Tô Hựu Tuệ sờ vào cái cổ bị Khâu Hiểu Ảnh ghì đến đỏ hỏn,nhẹ nhàng cất lời trách móc,nhưng giọng lại chứa đầy niềm vui.

“Hi hi hi! Vì Hiểu Ảnh nhớ Hựu Tuệ qúa mà!” Khâu Hiểu Ảnh cười khì khì, nhìn Tô Hựu Tuệ ngồi bên cạnh Bạch Tô Cơ,rồi lè lưỡi vui vẻ đáp.

“Hựu Tuệ,trông bà ngày càng đằm thắm đấy nha!” Hai tay Bạch Tô Cơ chống cằm,nháy mắt với Tô Hựu Tuệ,” ngày nào bà cũng được hai chàng đẹp trai vây quanh,làm tôi tị chết mất.”

“Tô Cơ ,bà nói nhảm gì vậy?” Mặt Tô Hựu Tuệ đỏ căng lên,nhíu mày trừng mắt với Tô Cơ,” Mà này… Lần trước bà nhắn tin cho tôi,khoe là mới cắt tóc ngắn,làm tôi sợ hết hồn. Nhưng nói thật lòng nhé, đúng là rất hợp với bà đấy.”

” Đương nhiên”. Tô Cơ lấy tay luồn vào mái tóc cắt ngắn rồi hất tung lên với dáng vẻ phá cách. Cô nàng cao hứng ra mặt:” Bây giờ ko chỉ có mấy nghìn người vây quanh tôi nữa đâu,có gì mong bà giúp đỡ thêm cho.”

“Ha ha ha ha ha!”

” Chà… Huyền, Tô Cơ và cả Hiểu Ảnh nữa… Cả ba người thay đổi nhiều thật.” Kim Nguyệt Dạ nhìn ba cô gái đang cười rũ rượi,nhấp một hớp cà phê rồi cười rạng rỡ.

“Còn phải nói!” Lăng Thần Huyền lấy tay vỗ vào ngực mình,đắc ý nổ banh nhà lầu,”Sau khi vào đại học ngày nào tôi cũng luyện bóng rổ đó. Dạ nè,hôm nào tôi với cậu đấu một trận đi! Tôi nhất định sẽ cho cậu thảm hại,hê hê hê!”

” Hơ hơ hơ,ko thành vấn đề! Vẫn như quy định cũ,Vũ làm trọng tài,người thua phải bắt chước cún,sủa gâu gâu nhé!”

“Được,từ hồi cấp 2 đến trung học,tôi phải làm cún đến 6 năm liền rồi. Bây giờ đến lúc cậu phải làm cún chứ!”

“Ha ha ha ha ha!”

Câu nói ngây ngô của Lăng Thần Huyền kiến mọi người cười vỡ bụng.

“Dạ , trông cậu còn đẹp trai hơn trước đấy ! ” Bạch Tô Cơ liếc mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ lượt , sau đó cười ranh mãnh, “Hi hi hi ! Hay là cậu và Vũ làm người mẫu cho tôi , mặc quần áo cho tôi thiết kế rồi tham ra vào show diễn thời trang của trường tôi nhé, đảm bảo cả show diễn sẽ bừng cháy cho xem. “

“Được thôi !” Kim Nguyệt Dạ nháy mắt đồng ý ngay tức khắc , mặt mũi háo hức , ” Có điều tiền thù lao hơi cao đấy … Nể mặt bé Tuệ , tôi giảm giá 20 % .”

“Hừ , đồ hám tiền !” Tô Hựu Tuệ bĩu môi , trừng mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, ” Nếu cậu thừa thời gian đi show hàng với lũ con gái thì nên bảo ban lại tụi học sinh trường trung học Tinh Hoa thì hơn. Cậu là hướng đạo viên của trường đó có khác , học sinh trường đó đứa nào đứa đấy đều tự cao tự đại giống cậu y lột. Đúng là dột từ nóc nhà dột xuống .”

“Chặc chặc… Nếu là chuyện đó thì tôi cũng bó tay thôi . ” Kim Nguyệt Dạ ấm ức khẽ nhún vai, hai tay đan chéo nhau vắt ra sau đầu, ” Mấy năm gần đây, học sinh trường trung học Tinh Hoa luôn đứng đầu khi công tháp, có cao ngạo chút cũng khó tránh mà . Các em trường Đức Nhã của bé Tuệ phải cố gắng thôi. “

“Ơ hơ hơ hơ , chuyện này thì cậu cứ yên tâm .” Tuy Tô Hựu Tuệ lấy tay che miệng cười, nhưng trên đầu là cả 1 bầu trời xám xịt , sấm sét rền vang , ” Tôi sẽ giúp các em trường Đức Nhã đè bẹp trường cậu cho coi.”

Không muốn không khí ấm áp của buổi họp mặt ảnh hưởng khiến mọi người cụt hứng, Tô Hựu Tuệ hít 1 hơi sâu, biến mọi uất ức trong lòng thành cơn đói , mắt gườm gườm như bó đuốc cháy hừng hực nhìn tên Kim Nguyệt Dạ đang ôm bụng cười nghiêng ngả . Tay Hựu Tuệ với vội lấy cái bánh vừng đặt trước mặt .

Ai ngờ 2 bàn tay khác cũng nhè đúng chiếc bánh vừng hình S2 đó .

Trong nháy mắt , 3 bàn tay như bị đông cứng trong ko gian .

Im lìm … Im lìm…

“Vũ …cậu cũng muốn ăn bánh vừng hả ?” Kim Nguyệt Dạ lăng người đi trong giây lát rồi

ngạc nhiên nhìn Vũ.

“À… tôi muốn lấy cho Hựu Tuệ ăn thôi.” Lý Triết Vũ cuời khoáng đạt với ánh mắt dịu dàng , ” Cô ấy thích ăn bánh vừng mà…”

“Bé Tuệ … làm thế nào bây giờ? Tôi cũng muốn lấy bánh vừng cho bé ăn để xả giận .” Kim Nguyệt Dạ quay về phía Tô Hựu Tuệ ra vẻ tội nghiệp đáng thương nói thỏ thẻ , nhưng Hựu Tuệ thừa biết với đôi lông mày nhướng cao kia là đôi mắt gian gian như hồ li tinh.

“…” Tô Hựu Tuệ cúi đầu, nhìn bàn tay đang đông cứng trong không gian , ánh mắt chòng chọc như muốn bắn đạn vào bàn tay đó .

Vù vù vù vù !

Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm , Bạch Tô Cơ ngao ngán thở dài .

“Haizz …đúng là bó tay với 3 người oan gia này , vào Đại Học rồi mà chảng thay đổi chút nào. Vẫn gây chuyện như hồi trung học… Có điều…”Nói đến đây, Tô Cơ bỗng ngừng lại, hết nhìn khuôn mặt nhăn nhở của Kim Nguyệt Dạ, lại nhìn khuôn mặt đầy suy tư của Lý Triết Vũ, sau đó cô bỗng đảo mắt nhìn quanh , 2 mắt sáng bừng lên :” Ê! Tôi có ý này hay lắm ! “

Lời của Bạch Tô Cơ giống như 1 viên đá nam châm , tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

“Tô Cơ , bà nghĩ ra cái gì đấy ? Có phải tiếp theo là tiết mục của chúng ta không?” Hiểu Ảnh háo hức chờ đợi , miệng chảy cả nước miếng .

“Đúng thế , tôi nghĩ ra trò này hay lắm . Có điều …hehehe …” Bạch Tô Cơ đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía Tô Hựu Tuệ , Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ , “Trò chơi này là của 3 người bọn họ.”

“Ba người bọn tôi ư?” Lý Triết Vũ nhìn theo ngón tay mà Bạch Tô Cơ chỉ , hơi nhếch mày lên vẻ hoài nghi.

“Đúng thế !” Bạch Tô Cơ gật đầu ,mỉm cười bí hiểm, ” Hi hi hi …Theo tôi được biết, Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ có hẹn đấu PK với nhau vì Hựu Tuệ. Còn Hựu Tuệ và Kim Nguyệt Dạ bây giờ lại là kỳ phùng địch thủ của nhau . Nếu 3 người đã thích ganh đua như thế thì tôi nghĩ, hay là tổ chức PK 3 người đi . Có thể giải quyết dứt điểm 1 lần. “

“Bravo …PK 3 người hả? Nghe có vẻ hay đấy .” Kim Nguyệt Dạ nhướng mày , khẽ huýt sáo đầy ngụ ý , sau đó nhìn chằm chằm Tô Hựu Tuệ .

“Tô Cơ , rốt cuộc bà muốn làm gì?” Tô Hựu Tuệ trừng mắt nhìn lại Kim Nguyệt Dạ , không biết ý của Tô Cơ là gì, sốt ruột nhíu mày hỏi vặn.

“Ý của tôi rất đơn giản.” Bạch Tô Cơ chậm rãi giải thích, “Trước đây nghe mẹ tôi nói , LMTH có 1 hoạt động truyền thống đó là công tháp. Học sinh của trường nào lên được tầng thứ 12 của Tháp Sao trước thì chứng tỏ chất lượng giáo dục của trường đó xuất sắc nhất . Ba người được phân làm hướng đạo viên cho 3 trường trung học , sao chúng ta không đánh cược vào các học sinh mới. Học sinh của trường nào công tháp trước, hướng đạo viên của trường đó sẽ thắng trong PK lần này. Còn về phần thưởng… người chiến thắng có thể yêu cầu 2 người còn lại làm bất cứ việc gì. Chú ý… là bất cứ việc gì nhé! “

” Bạch Tô Cơ, óc cô làm bằng đậu phụ à? Nếu học sinh trường Khâu Lâm thắng thì làm thế nào?” Lăng Thần Huyền bĩu môi chê bai, ném cái nhìn hình lựu đạn cho Tô Cơ.

” Thôi đi, đừng có mà cầm đèn chạy trước ôtô. Tôi đã tính đi tính lại cả rồi.” Tô Cơ cao giọng, ” Nếu trường Khâu Lâm thắng thì coi như cho nhà cái… Tức là tôi thắng. Phần thưởng sẽ là… Lăng Thần Huyền phải làm ôsin sai vặt của tôi.”

“Cô…cô mơ ngủ giữa ban ngày à?”

” Ủa? Tiểu Huyền Huyền ko thích hả?.. Nhưng Hiểu Ảnh thấy vui lắm đó!…” Khâu Hiểu Ảnh cắn móng tay, ngại ngùng hết nhìn Tô Cơ lại nhìn Lăng Thần Huyền.

“Nói cũng phải… Tôi thấy ý này hay đấy!” Kim Nguyệt Dạ chống cằm im lặng, lát sau mới lên tiếng, rồi quay đầu nhìn Lý Triết Vũ, ” Vũ! Cậu thấy sao?”

“Ừm, tôi thấy cũng hay. Lý Triết Vũ mỉm cười, gật gù chắc chắn,” Việc của tôi và Dạ,đúng là cần phải giải quyết cho xong…”

“DẠ! VŨ! Hai cậu điên rồi à? Sao lạ để con nhỏ óc heo đó dắt mũi thế?” Thấy Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đều hưởng ứng, Lăng Thần Huyền như đỉa phải vôi nhảy dựng lên gào to bất mãn.

” Đúng thế! Tôi cũng ko đồng ý.” Hiếm khi Tô Hựu Tuệ có chung quan điểm với Lăng Thần Huyền, “Tôi thấy trận PK này thật vô nghĩa.”

” Chậc chậc… Bé Tuệ, hay là bé sợ thua tôi và Vũ? Có điều…trận công tháp lần này, khoảng cách thực lực giữa các học sinh cách xa nhau quá.” Kim Nguyệt Dạ ra vẻ ngạc nhiên lắc lắc đầu, rồi cười khıêυ khí©h Tô Hựu Tuệ, ” Học kì vừa rồi, trường trung học Tinh Hoa xuất hiện một nhân tài khiến ai cũng giật mình đó là Giang Sóc Lưu. Tuy cậu nhóc đó mới chỉ là học sinh lớp mười nhưng đã được đề cử ngôi Vương. Đây là điều chưa từng có trong lịch sử LMTH.”

Mặt mũi Tô Hựu Tuệ tối sầm như trời sắp đổ mưa, rướn môi lên, gắng tạo thành 1 nụ cười ngạo nghễ:

“HA HA HA, KIM NGUYỆT DẠ, cậu đừng mừng vội! Chắc cậu còn nhớ ngôi vương công tháp lần trước là của trường Đức Nhã? Trận PK lần này tôi thắng chắc rồi vì năm nay Đức Nhã đã chiêu sinh được một nữ thiên tài. Tôi ko thích tham gia thi đấu vì chẳng muốn bị cuốn vào vụ tranh giành giữa cậu và Vũ, thôi rồi lại tận mắt nhìn thấy cảnh cậu thua thảm hại.”

“Bé Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ vẫn tràn trề tự tin 1 tay đút túi quần, tay kia vỗ vai Tô Hựu Tuệ, ” Bé khỏi phải lo cho tôi. Dù thế nào đi nữa, bé Tuệ cũng là giải thưởng của cuộc thi giữa tôi và Vũ, mà đã là phần thưởng thì ko có quyền phát ngôn, hơ hơ hơ.”

“Phần…phần thưởng?” Tô Hựu Tuệ ko còn giữ nổi nụ cười đoan trang trên khuôn mặt nữa, miệng khẽ giật giật hai cái, trừng mắt tức tối nhìn Kim Nguyệt Dạ, ” Đồ cơ hội, cậu coi tôi là cái gì hả? Đừng tự cho mình là giỏi, Tô Hựu Tuệ này ko thuộc về bất cứ ai.”

” Ồ,nếu bé Hựu Tuệ ko muốn trở thành chiến lợi phẩm của con trai vậy thì… Hơ hơ hơ… Phải nghĩ cách thắng tôi và Vũ đi”. Kim Nguyệt Dạ nói xong, cười tươi rói để lộ hàm răng trắng đều dưới ánh nắng mặt trời.

Nhìn thấy nụ cười ma mãnh của Kim Nguyệt Dạ, Tô Hựu Tuệ như hoa mắt chóng mặt. Cô bối rối nhìn Lý Triết Vũ như muốn phát tín hiệu cầu cứu.

“VŨ,cậu nói gì đi chứ!”

“Xin lỗi Tuệ!” Lý Triết Vũ nhún vai tỏ vẻ luyến tiếc, ánh mắt dịu dàng bỗng đầy cương quyết, ” Tôi đồng tình với Tô Cơ và Dạ. Tôi muốn tham gia trận PK này.”

“Vũ…” Ngay cả hi vọng cuối cùng cũng biến mất, khuôn mặt Tô Hựu Tuệ ủ dột như chim gặp trời mưa. Cô mím chặt môi, đành kí giấy tuyên chiến với 2 người trước mặt.

“Được…được thôi! Tôi…cũng tham gia! Còn lâu tôi mới thua hai người nhé. Đừng mơ thắng nổi tôi!

“Được! Thế thì tôi sẽ cố gắng.” Lý Triết Vũ gật đầu đồng ý, quay lại ra hiệu bằng mắt với Kim Nguyệt Dạ. Kim Nguyệt Dạ nhún vai đáp lại, sau đó cười hì hì nhìn Tô Hựu Tuệ.

“Nếu 3 người đã quyết định như vậy…” Bạch Tô Cơ lên tiếng, mở cái túi nhỏ mang theo, rút ra 3 cái thẻ PK màu đỏ giơ lên ko trung,” Tôi tuyên bố! Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ và Tô Hựu Tuệ nhận thẻ PK đỏ. Nội dung PK như sau: ai giúp học sinh trường trung học mình làm hướng đạo viên công tháp thành công thì người ấy thắng. Thời hạn PK: ko hạn định. Trọng tài PK: Bạch Tô Cơ, Khâu Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền. Nội dung đại khái như trên, ai có ý kiến gì ko?”

“KHÔNG!” Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ và Tô Hựu Tuệ đồng thanh trả lời.

“Tốt lắm! Thế thì PK bắt đầu.”

End chap 0