Chương 1.1: Ngã tư số phận ( Crossroad of Destiny )

[Ước nguyện]

Tôi nghe nói ước mơ chỉ là thứ vô hình

Kể cả có rớt trên mặt đất cũng sẽ quay về nguyên trạng

Harvard, tôi nhất định sẽ bay đến nơi.

Tại Trung tâm bảo trợ xã hội Giản Lạc, thành phố Tinh Hoa.

“Trời ơi! Sao ko thấy đâu thế này? Vật bất li thân của mình đâu rồi?”

Á! Á! Á! Á! Á! Á!

Một buổi sáng sớm yên tĩnh tháng Tám, đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh từ cửa sổ mở toang ở tầng hai toà nhà Trung tâm bảo trợ xã hội Giản Lạc, thành phố Tinh Hoa.

Hai con chim sẻ đang ngẩn ngơ đậu giữa sân bóng rổ của trung tâm bỗng hoảng hốt đập cánh loạn xạ, chạy nấp vào cây đa trong sân. Chúng vừa kêu chíp chíp bàn luận gì đó, vừa ngạc nhiên ngó đầu ra thăm giò.

Bên trong cánh cửa sổ bằng gỗ gụ màu nâu thẫm, một cô gái chừng mười sáu tuổi mặc bộ đồ thể thao màu xanh tóc thắt bím, đang ngồi trên nền nhà, sững người kinh ngạc lục tung cái hòm đựng toàn đồ đạc lỉnh kỉnh.

Mặt cô gái dài thuỗn ra, đôi mắt đen láy như hạt nhãn đảo liên hồi, đôi môi hồng hào, chúm chím như trái anh đào.

Một lúc lâu, cô gái mới bình tĩnh trở lại, đưa một tay ra,r un rẩy vớ lấy mảnh giấy vẽ hình người bịt mặt rớt trong đống hành lí.

Trên hình có đánh dấu Z, cùng những chữ ngoằn ngoèo xấu như gà bới:

” Đồ quý của bà chị do em chôm đấy… Ha! Ha! Ha!… Kí tên: Đạo tặc Z…”

Đôi môi của cô gái như sóng gợn lăn tăn, lẩm nhẩm đọc dòng chữ trên giấy, toàn thân run bần bật giống như lúc người ta đề ga

cho xe máy. Một luồng khí nóng sùng sục bốc từ chân tới đỉnh đầu, bó chặt khắp cơ thể cô.

“Đần hết chỗ nói… Chữ xấu như gà bới thế này, nhìn đã biết thủ phạm là ai rồi… Dám chôm đồ của ta à? Chán sống rồi hả?”

Khu biệt thự Đường Thần, thành phố Tinh Hoa.

Một bản nhạc hòa tấu violin cao vυ"t nhẹ nhàng bao trùm khắp khu vườn rộng lớn của khu biệt thự Đường Thần.

Trong vườn, 1 tòa dinh thự cao 4 tầng đứng sừng sững lặng yên, toát ra vẻ sang trọng như thành lũy trong truyện cồ tích. Sau cánh cửa sổ bằng kính trong suốt ở tầng 2, cô gái tóc ngắn mặc bộ váy liền thân màu lam đứng lặng lẽ với vẻ mặt bình thàn như không.

Trong ánh sáng mờ nhạt, không thể nhìn rõ khuôn mặt cô gái. Chỉ thấp thoáng thấy khuôn mặt nhìn nghiêng ấy trông khá xinh xắn nhưng lại lạnh như băng, khiến không khí xung quanh cũng tĩnh lặng theo.

Phía sau lưng cô là 2 người giúp việc đeo tạp dề trắng, tay chân liến láu thu xếp gọn gàng những chiếc vali hành lí. Căn phòng tráng lệ chẳng khác nào tư dinh giành cho công chúa vẫn khiến cho người ta có cảm giác trống huơ trống hoác .

“Thưa cô chủ!” Người giúp việc lớn tuổi do dự 1 lúc rồi nhấc cái khung ảnh chụp cả nhà trên giá sách lên, sau đó cung kính hỏi, ” Cô có mang theo bức ảnh chụp cô, ông chủ và phu nhân ko ạ? Sắp tới

tới cô du học nước ngoài nếu nhớ ông bà chủ…”

“Không cần.” Cô gái mặt lạnh như tiền từ từ quay đầu lại giọng nói vô cùng từ tốn, chậm rãi, “Khuôn mặt của bố mẹ tôi đã nhìn cả 16 năm nay rồi.”

“Haizz…”

Người giúp việc khẽ thở dài, bất đắc dĩ để lại khung ảnh lên kệ sách.

Dường như không cảm nhận thấy không khí lạnh lẽo trong phòng, cô gái tiếp tục nhìn phía cánh cửa sắt màu đen, được uốn họa tiết tinh xảo, nặng trình trịch đang đóng im ỉm…

Một con chim sơn ca nhỏ bé bay qua, rồi vυ"t lên khung trời cao rộng…

Trước cửa trung tâm bảo trợ xã hội Giản Lạc.

Lạc Tiểu Liên đứng trước chiếc xe taxi màu xanh, khẽ nhấc hành lí lên, lúc này cô mới nhận ra mình bị già trẻ lớn bé trong trung tâm vây kín mít xung quanh. Tất cả mọi người đều sụt sùi chấm nước mắt, không nỡ rời xa cô nửa bước, chẳng muốn cô đi sang nước ngoài chút nào .

“Hu hu hu! Chị Tiểu Liên nhớ viết thư về cho bọn em nhé !”

“Không có mẹ Đại Lạc và Khả Lạc ở bên , con cố chăm sóc bản thân cho tốt. Ra nước ngoài quen thêm bạn mới, nhớ giúp đỡ những người gặp khó khăn.”

“Chị Tiểu Liên à! Nhớ chụp nhiều ảnh rồi đăng lên blog nhé! Khi nào có tiết vi tính em sẽ tranh thủ lên xem .”

“Vâng vâng! Mọi người cứ yên tâm con nhớ rồi. Ê tên đạo tặc Z kia chị đi rồi, em ko định tới từ biệt chị hả?” Lạc Tiểu Liên vẫy tay với mọi người, mỉm cười dịu dàng nhìn đám người già trẻ rồi hướng mắt ra chỗ 1 cậu nhóc chừng 10 tuổi, đầu đang bị u 1 cục, ” Tiểu Phong chị ko giận chuyện em giấu hành lý của chị đâu.”

“Hứ” Tiểu Phong đá viên sỏi dưới chân, hậm hực hất mặt sang 1 bên, tiếng nói đanh cứng như đá, ” Bà chị đầu heo! Đi rồi thì đừng quay trở lại nữa!”

Thấy thái độ hờn dỗi và ánh mắt cô độc của Tiểu Phong, Lạc Tiểu Liên nhìn cậu nhóc với ánh mắt đầy cảm thông. Đột nhiên, cô khẽ nhếch miệng lên rồi nhanh thoăn thoắt rút 1 bức ảnh chụp đông như kiến đỏ từ túi áo ra, giơ cao lên .

“Con sẽ mang theo ảnh chụp cả nhà. Khi nào có kì nghỉ dài con sẽ về đây chơi.”

Nghe Lạc Tiểu Liên trả lời Tiểu Phong như bị điểm trúng huyệt, đứng sững người ra 1 lúc. Cậu bé cúi mặ , 2 má đỏ ửng: “Bà chị heo ngố…”

Mười mấy phú sau, chiếc xe taxi chở Lạc Tiểu Liên từ từ tiến ra khỏi vòng vây của mọi người. Mấy đứa trẻ con trong trung tâm bảo trợ nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa gọi Lạc Tiểu Liên, vừa chạy sau theo xe .

“Chị Tiểu Liên! “

“Chị Tiểu Liên, oa oa oa!”

Nào ngờ, 1 cậu bé ngã sõng soài ra đất. Lạc Tiểu Liên lo lắng, định bảo lái xe taxi dừng lại . Ai ngờ Tiểu Phong chạy nhanh như cắt tới, đỡ cậu bé lên rồi hét to về phía Lạc Tiểu Liên sắp đi xa khuất:

“Bà chị đầu heo, bà chị cười nom rõ xí gái. Đi đi! Nhưng nhớ nhanh về, đừng quên chúng em đấy!”

Chiếc taxi đi xa dần, bóng hình của bọn trẻ bắt đầu mờ khuất, cảnh từ biệt mủi lòng đã kết thúc như thế đấy! Mặc cho tài xế luôn miệng nhắc nh , Lạc Tiểu Liên vẫn thò đầu ra khỏi cửa xe, giơ tay vẫy liên hồi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt như sáng cả không gian.

“Chị biết rồi! Chị ko bao giờ quên các em đâu…”

Cửa khu biệt thự Đường Thần.

Một chiếc xe màu đen sang trọng đỗ trước cổng sắt ngôi biệt thự, hai cô giúp việc bặm môi bặm lợi đặt vali hành lí cồng kềnh vào cốp xe.

“Con yêu, hôm nay con ra nước ngoài du học, mẹ ko nỡ rời xa con chút nào.” Người phụ nữ trung niên mặc bộ váy liền thân in hình con công, kéo cô gái đứng bên cạnh vào lòng, khẽ nghẹn ngào, sau đó dịu dàng vuốt ve đôi má mềm mại của cô gái.

“…” Cô gái buông thõng hai tay, đứng yên một chỗ im lặng chờ đợi người phụ nữ trung tuổi vuốt ve xong.

“Tuyết Trì!”

Một giọng nói trầm trầm, nghiên nghị vang lên. Người đàn ông trung tuổi mặc bộ vest khẽ vỗ vai người phụ nữ trung niên, nghiêm nét mặt nhìn cô gái vừa được ôm vào lòng.

“Đến Mĩ nhớ phải học hành chăm chỉ. Bố đã sắp xếp hết thầy cô giáo dạy phụ đạo cho con rồi. Piano, hội họa, vũ đạo, ngoại ngữ… còn cả các môn học khác nữa. Con phải học tập và sinh hoạt theo thời gian biểu mà bố đặt ra. Nhớ chú ý đến hành vi, cử chỉ của mình, không được tự tiện kết giao bạn bè, nhớ chưa?”

“Vâng!” Cô gái hờ hững đáp lại một tiếng.

“Tuyết Trì đúng là con gái yêu, bố mẹ ngày thường bận nhiều việc nên ko có thời gian tới Mĩ thăm con. Nếu con muốn về nước thì cứ gọi điện cho bác Lý nhé, mẹ nhất định sẽ…”

“Con biết rồi!” Ánh mắt cô gái lóe sáng, nói dứt khoát từng tiếng một rồi chui tọt vào ghế sau của xe Mercedes.

Chiếc xe nhanh chóng phát âm thanh “u u” nặng nề, từ từ lăn bánh chở cô gái ra khỏi căn biệt thự tráng lệ. Hai vợ chồng nọ cũng vội vàng lên xe BMW, sau đó lái xe biến mất hút khỏi căn biệt thự.

Trong chiếc xe chở cô gái nọ vô cùng yên tĩnh, ko có lấy một tiếng động. Bác lái xe vẫn bình lặng, cẩn thận như ngày thường. Cô gái ngồi trên ghế sau rộng rãi, mắt mở to nhìn qua cửa sổ xe phía trước.

“Hơ hơ hơ…”

Chiếc xe Mercedes cuối cùng cũng ra khỏi cánh cửa sắt nặng trịch, rời xa dần thế giới hoa lệ bên trong căn biệt thự. Trong xe bỗng phát ra tiếng cười gian xảo.

Bác lái xe vểnh tai lên nghe ngóng, do dự ngước đầu nhìn về phía kính chiếu hậu. Trán bác lái xe bỗng rơi một giọt mồ hôi to như trái trứng xuống, toàn thân ớn lạnh.

Tách!

Phía sau kính chiếu hậu, khóe mắt cô gái bỗng tỏa ra một luồng khí lạnh toát, khuôn mặt sáng láng nở nụ cười khó hiểu. Tiếng nói đắc thắng từ trong cuống họng phát ra: “Hơ hơ hơ… Cuối cùng… cũng tự do rồi…”

Brừm! Brừm! Brừm!Trời nắng gắt, trên đường bê tông nhỏ hẹp, bụi bặm mù mịt, từng đòan xe nối đuôi nhau như kiến qua sông, sốt ruột chen chúc đứng giữa đường.

Chiếc xe taxi màu xanh chen lấn trong luồng xe ấy, Lạc Tiểu Liên ngồi trên xe, tay nắm chặt ảnh chụp toàn thể gia đình trong Trung tâm bảo trợ xã hội vào dịp Tết năm ngoái, mắt cô hơi ươn ướt.

“Cháu gái này!” Người lái xe taxi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Lạc Tiểu Liên đang nín thở ở phía sau xe, bèn lo lắng hỏi: “Cháu vẫn ổn chứ?”

“… Vâng!” Nghe thấy người lái xe hỏi vồn vã, Lạc Tiểu Liên gật đầu liên tục, khẽ sụt sịt, giọng nói bỗng nghẹn ngào: “Chú ơi, cháu ko sao… Tuy phải xa gia đình ở trung tâm bảo trợ… nhưng cháu sẽ cố gắng học thật tốt, để mọi người ko phải bận tâm lo lắng…”

“Cháu rất kiên cường đấy…”

Thấy Lạc Tiểu Liên nắm chặt tay, ko ngừng tự an ủi động viên mình, chú lái xe cười đồng tình.

Đinh đang! Đinh đang! Đinh đang!

Đúng lúc này, chuông lớn trong khu trung tâm thành phố Tinh Hoa bỗng gióng lên từng hồi đĩnh đạc.

Lạc Tiểu Liên ban nãy còn chìm đắm trong buồn bã bỗng thừ mặt, rút chiếc điện thoại trong túi ra, rồi cúi đầu nhìn.

“Thôi chết! Gay rồi! Chú ơi! Sắp đến giờ bay rồi. Chú làm ơn lái nhanh lên hộ cháu với! Cháu sắp phải lên máy bay rồi.”

“OK, cháu gái cứ yên tâm!” Nghe Lạc Tiểu Liên hối thúc, chú lái xe taxi vỗ ngực như đã lường trước được tình hình, “Chú đã lái xe hơn chục năm nay rồi, người ta gọi chú là tay đua cự phách thành phố Tinh Hoa đó. Chú sẽ chở cháu đi đường tắt, ngồi yên đấy.”

Nói đoạn, chú lái xe đột ngột vòng tay lái, Tiểu Liên ở phía sau nảy lên như cái lò xo, sau đó ngã vật ra. Chiếc xe taxi màu xanh lao nhanh về phía con đường tắt bên cạnh…

Đúng lúc ấy, trên con đường rộng rãi, bằng phẳng dát nhựa đường, chiếc xe Mercedes màu đen lao như bay về phía trước. Trong xe, tài xế mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chốc chốc lại lấm lét ngước mắt nhìn kính chiếu hậu treo bên phải… Trong kính chiếu hậu, cô gái đang say sưa xem cuốn tiểu thuyết có bìa minh hoạ toàn đầu lâu xương chéo.

“Bác Trương, đừng để lỡ mất chuyến bay nhé.” Dường như biết người lái xe đang tò mò quan sát mình, cô gái ngước đầu lên trong kính chiếu hậu, cất tiếng thờ ơ.

Bác tài xế lặng người đi, mau chóng quay người lại, rồi đạp vào chân ga.

Thời tiết oi nồng, con đường tới sân bay bị tắc nghẽn, xe nườm nượp xếp thành hàng dài như con rắn.

Trên con đường tắt nối với sân bay, chiếc xe taxi màu xanh như con rắn trườn dài xiêu vẹo, gắng lao về phía trước để vượt qua các xe khác, rồi hướng về phía ngã tư.

Đầu con đường cao tốc bên kia, chiếc xe Mercedes màu đen cũng lao về phía trước ngã tư đường.

Tít tít tít!

Tít tít tít!

“Á, đèn vàng rồi! Thôi kệ, chúng ta cứ lao đại qua đó đi, nếu ko lại phải đợi một lúc lâu nữa.” Chiếc xe taxi màu xanh vẫn lao như xe đua công thức một, chú lái xe vừa giữ chặt vô lăng vừa hét lên với Tiểu Liên, sau đó một chân đạp mạnh.

“Bác Trương mau lên đi! Thời gian gấp lắm rồi.” Trong xe cô gái đưa tay lên nhìn đồng hồ, mặt mũi ko chút biểu cảm, nói khoan thai.

Cùng lúc đó, đèn giao thông màu vàng lẳng lặng tỏa ra ánh sáng khiến tim người ta phải thót lại…

Bíp…

Vèo vèo…

Rầm!

Chỉ vài giây sau, chiếc xe taxi màu xanh đâm sầm vào chiếc Mercedes màu đen đang lao về phía đường cao tốc dẫn tới sân bay. Giống như thiên thạch va vào trái đất, hai xe lao vào nhau tanh bành.

Ngày 5 tháng 8 năm 2008, hai nhân vật nữ chính của truyện – Lạc Tiểu Liên và Thẩm Tuyết Trì đều vì vụ tai nạn giao thông định mệnh này mà…

Thiên tài Thẩm Tuyết Trì gặp tai nạn giao thông!!!

Ngay giữa trang báo Tinh Hoa buổi sáng có dòng tít to tướng màu đỏ chói nhức mắt.

Nhìn từ xa, những tờ báo vất lung tung trên mặt bàn, trong phòng có tiếng kêu khóc thảm thiết. Ko khí đặc quánh nhuốm màu tro xám ko thể xua đi tiếng khóc lóc đau thương, bao trùm khắp căn phòng.

“Hu hu hu… Hu hu hu… Con gái yêu của tôi! Đứa con tôi dứt ruột đẻ ra. Hu hu hu…”

“Phu nhân xin hãy nén đau thương, tiểu thư đã…”

“Hu hu hu… Hu hu hu! Tại ông hết! Ông trả con lại cho tôi. Trả lại đứa con lành lặn cho tôi. Hu hu hu…”

“Ôi…”

Nỗi đau não nề khiến người ta ngộp thở lan toả ra từ cửa sổ phòng bệnh 301 của bệnh viện thành phố Tinh Hoa, làm bầu trời bên ngoài cửa sổ đen đặc

đặc lại, nặng nề bi thương…

” Hu hu hu… Hu hu hu…”

Cùng lúc đó, bên phòng bệnh số 302 kế bên cũng vọng ra những tiếng khóc tức tưởi.

Đám trẻ con của Trung tâm bảo trợ xã hội Giản Lạc vây quanh cái gi.ường bệnh trắng toát. Đứa nào cũng cúi mặt nhìn xuống, vai khẽ run lên bần bật.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về chiếc gi.ường sắt màu xám lạnh lẽo. Một cô gái như con búp bê vải nằm im bất động. Tấm ga màu trắng toát phủ lên mặt và toàn bộ người cô ấy. Tất cả dường như nói với người xung quanh, người nằm dưới tấm ga đã đoạn tuyệt với thế giới này…

“Hu hu hu… Chị Tiểu Liên ơi…”

“Ko ngờ… lại ra nông nỗi này…”

Két!

Tiếng đẩy cửa đột ngột phá vỡ ko gian tĩnh lặng, đám trẻ con khẽ giật mình.

Một người phụ nữ gầy gò, mặc bộ váy liền màu tro và một phụ nữ mập mạp, mặc áo T-shirt xanh lục, quần thụng màu trắng, đứng trước phòng bệnh. Cả 2 đều ngạc nhiên tròn xoe mắt, như ko thể tin nổi cảnh tượng trong phòng.

“Các con…làm trò gì vậy?”

” Ưm… chuyện gì vậy? Ồn ào quá!…”

Đột nhiên người nằm dưới tấm ga bỗng mở miệng cằn nhằn, rồi từ từ ngồi dậy. Cái ga che mặt rơi xuống theo quán tính.

Lúc đó, cả phòng lặng ngắt như tờ…

“0a, ha ha ha! Ha ha ha! Chị Tiểu Liên… trông buồn cười quá!”

“Tiểu… Tiểu Liên, con…”

Chỉ 3 giây sau, tiếng cười giòn giã từ phòng bệnh số 302 vang như pháo nổ.

Mẹ Đại Lạc miệng giần giật như bị trúng gió, còn mẹ Khả Lạc thấp mập đứng bên cạnh lấy tay che miệng, quay người sang một bên cười lén.

Đúng lúc này, 1 chàng trai cao lớn và một cô gái tóc xoăn ngang vai bước vào. Vừa nhìn thấy Lạc Tiểu Liên, mặt mũi cả 2 đều tái dại đi.

“Tiểu Liên, mặt bà sao vậy?”

“Chân Hi, Nguyên Kì… mặt tôi làm sao á?” Lạc Tiểu Liên vẫn ko hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thấy mọi người cười sặc sụa bèn chớp chớp mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Qua kính cửa sổ, Tiểu Liên nhìn thấy một cái miệng như mọc râu đen kịt xung quanh, trên đầu cuốn băng chằng chịt như vòng kim cô, gớm ghiếc nhất là đôi mắt thâm quầng như mắt gấu trúc.

“Oái! Ma hiện hình!” Vừa “chiêm ngưỡng ” bộ mặt thần chết đó, Lạc Tiểu Liên sợ tới nỗi lật vội chiếc ga phủ ra rồi nhảy bổ xuống gi.ường. Nhưng đột nhiên cô nhận thấy khuôn mặt ấy có nét quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Lạc Tiểu Liên tức đến nổ đom đóm mắt.

“Hư thật!… Là đứa nào làm hả? Mặt chị có phải giấy để vẽ bậy đâu?” Thấy lũ trẻ ôm bụng cười ngặt nghẽo, Lạc Tiểu Liên bặm môi cắn răng, lỗ mũi như sắp xì khói đến nơi, “Hừ! Bắt đầu từ giờ trở đi, đừng hòng chị làm bánh thỏ cho mấy đứa ăn nữa.”

“Ấy đừng mà!”

Lạc Tiểu Liên vừa dứt lời, đột nhiên trong phòng bệnh rộ lên tiếng phản đối inh ỏi.

“Được rồi, đừng làm ồn nữa! Hôm nay mấy đứa nghịch quá rồi đó, vết thương của chị Tiểu Liên chưa lành đâu.” Mẹ Đại Lạc nghiêm khắc nhắc nhở, lúc này cả phòng bệnh mới im ắng trở lại.

Tụi trẻ bị trách phạt giống hệt lũ gà con mới nở, chíp chíp vây quanh mẹ Khả Lạc, sợ xanh mắt mong mẹ bảo vệ cho. Mẹ Đại Lạc tới bên gi.ường bệnh của Tiểu Liên, hết nhìn tấm vải băng trên đầu rồi lại nhìn chai dịch truyền đã được một nửa treo lủng lẳng bên cạnh giá sắt. Bà tiếc nuối thở dài: “Tiểu Liên, con thấy trong người thế nào?”

“Phù… mẹ Đại Lạc yên tâm đi! Nghỉ ngơi khoảng nửa tháng là con lại khoẻ như vâm ấy mà, hi hi hi.” Lạc Tiểu Liên hít một hơi thật sâu, cố nén cơn tức giận rồi quay lại gật đầu với mẹ Đại Lạc. Cô bắt chước lực sĩ gồng hai tay lên biểu diễn, “Ngay bây giờ con đã có thể giúp mẹ Đại Lạc và Khả Lạc giặt quần áo rồi đấy.”

“Con bé ngốc này…” Thấy nụ cười tràn trề sinh lực trên khuôn mặt của Lạc Tiểu Liên, mẹ Đại Lạc cũng bớt căng thẳng đôi chút, bắt đầu từ tốn trở lại. Nhưng đột nhiên bà lặng người đi, hàng lông mày vừa mới giãn ra lại nhíu vào: “Tiểu Liên, mẹ có 1 tin xấu muốn báo với con…”

” Tin xấu gì ạ?” Khuôn mặt Tiểu Liên bỗng dài thuỗn ra như qủa mướp, mắt mở to thao láo nhìn chăm chú về phía mẹ Đại Lạc. Ánh mắt cô có chút bất an.

Đúng lúc đó, mọi người trong phòng đều câm lặng, ko khí im ắng đến nỗi nghe rõ cả tiếng ruồi bay qua.

“Vì con nằm viện lâu qúa lỡ mất thời gian đăng kí nhập học ở trường bên Mĩ… nên hồ sơ của con bị loại rồi.”

Uỳnh!

Lời của mẹ Đại Lạc như cái chuỳ nặng trịch nện xuống đầu Lạc Tiểu Liên, cô dường như thấy thứ gì đó trong tim mình vỡ tan.

“Như vậy….” Hách Chân Hi sựng người lại trước gi.ường bệnh, mặt mày hoảng hốt sau đó cất giọng thiểu não, “Mẹ Đại Lạc à! Nếu Tiểu Liên ko được đi du học nước ngoài, kì thi trung học trong nước cũng kết thúc rồi, phải đợi tới năm sau thi lại, thế này Tiểu Liên khác nào bị lưu ban?”

Lạc Tiểu Liên hết nhìn bộ dạng sốt ruột của Hách Chân Hi, rồi lại nhìn khuôn mặt thản nhiên của mẹ Đại Lạc, sau đó mắt khẽ nhấp nháy hai ba cái rồi nhắm nghiền lại.

Vài giây sau, đôi mắt sáng ngời ấy lại mở ra. Khuôn mặt Tiểu Liên bừng sáng như đóa hoa hướng dương:

“Hơ hơ hơ! Mọi người cứ yên tâm, con đã sớm biết mọi việc sẽ như thế này mà, vì vậy con đã chuẩn bị từ hai tuần trước rồi. Điều mà Lạc Tiểu Liên này muốn làm thì ngay cả thượng đế cũng ko ngăn nổi.”

Tách!

Cô gái nằm trên gi.ường bệnh phòng số 301, mặt mày vô cảm bấm vào nút điều khiển từ xa.Màn hình tivi đang chiếu cảnh sinh li tử biệt bỗng tắt ngóm.

“Cô chủ!” Người giúp việc đứng túc trực bên cạnh, khẽ cúi người mỉm cười giải thích, “Mặc dù nửa tháng trước cô chủ đã có thể xuất viện, nhưng phu nhân rất lo cho cô, dặn dò chúng tôi ngày nào cũng phải hầm canh bổ cho cô uống. Phu nhân còn sợ cô buồn nên mua đĩa phim truyền hình phát lúc 8 giờ với lượng xem nhiều nhất cho cô đấy. Phu nhân cũng dặn chúng tôi nói với cô, trên đời còn có nhiều người có hoàn cảnh khổ hơn cô nhiều…”

Chị giúp việc định xổ ra hàng tràng bài phát biểu dài lê thê bỗng im bặt khi thấy cô gái lườm một cái với ánh mắt lạnh như băng.

Két!

Cửa phòng bệnh từ từ mở ra. Một người phụ nữ trung niên quần áo sang trọng, khoác tay người đàn ông trung tuổi trông rất nghiêm nghị bước vào. Phía sau lưng họ là ông chú râu xồm đã đứng tuổi, nom gầy guộc.

“Tuyết Trì, con ổn chứ ? Đều tại mẹ ko ra gì. Đáng nhẽ mẹ nên ở bên con, ko để con 1 mình thế này. Mẹ xin thề từ bây giờ trở đi, mẹ sẽ ko để con phải chịu đựng bất kì ấm ức nào!”

Cảnh tượng lâm ly ko khác gì phim truyền hình “Tình củm”. Người phụ nữ trung tuổi lao vào phòng ôm lấy cô gái mặt mày vô cảm, sau đó nước mắt trào ra khóc tức tưởi.

“Ông Lý, chuyện kia thế nào rồi?” Người đàn ông trung niên nhíu mày, quay đầu lại hỏi hai người đàn ông râu xồm đứng tuổi.

“Thưa ông Thẩm và phu nhân!” Ông chú râu xồm đứng tuổi cung kính cúi gập người trước mặt ông bà Thẩm rồi quay người lại khẽ lắc đầu khó xử, “Tôi đã liên hệ rồi, nhưng bên Mĩ nói do cô chủ chưa tới ghi danh nên bị loại hồ sơ…”

“Gì Cơ? Sao lại thế? Tuyết Trì ơi Tuyêt Trì! Sao số con lại khổ thế này!” Nghe thấy lời ông quản gia Lý nói, bà Thẩm khẽ nấc lên, quay người đổ xuống gi.ường khóc òm tỏi ” Rút cuộc là ai? Ai đã hại con tôi thảm thế này hả?”

“Thưa phu nhân, 1 chiếc taxi vi phạm luật giao thông nên mới đâm vào xe của cô chủ. Trước mắt bên cảnh sát đang lấy lời khai của nhân chứng…” Ông Lý đáp lại như cỗ máy được lập trình sẵn. Tiếng nói dõng dạc, “May mà cô chủ chỉ bị thương nhẹ, ko có gì nghiêm trọng cả. ….”

“Cái gì? Chỉ là bị thương nhẹ thôi á? Con gái cành vàng lá ngọc của tôi ko được bị thương ở đâu cả!” Bà Thẩm quay đầu lại tức giận rít lên với ông quản gia, rồi lại tiếp tục nức nở, “Đáng ghét, ko được để cho tên tài xế bất cẩn đó trốn tội. Hu hu hu… Con yêu của mẹ. Ông trời thật bất công với con. “

“Thế tình hình các trường khác thế nào?” Ông Thẩm nhíu mày,bình tĩnh căn dặn.

“Các trường khác biết tin tiểu thư bị tai nạn giao thông nên đã thi nhau gửi giấy nhập học, miễn thi đầu vào cho tiểu thư. Trong số đó, trường tốt nhất là trường thuộc Học viện hoàng gia Anh, trường thấp nhất là trường trung học… Đức Nhã thuộc LMTH.”

“Gì cơ? Trường thuộc Học viện hoàng gia Anh á? Thế thì khác nào tới Mĩ?” Bà Thẩm lặng người đi, kéo đầu Thẩm Tuyết Trì vào lòng, ánh mắt thờ ơ hướng về phía ông Thẩm, nước mắt ngắn nước mắt dài gào lên, “Mặc kệ anh đó, nếu Tuyết đi Anh, em cũng sẽ đi cùng con. Em phải chăm sóc con gái cưng, ko để cho con xảy ra bất cứ chuyện gì nữa. Hu hu hu…”

“Ko được!”

“Kệ anh đấy!”

Thẩm Tuyết Trì chẳng hề đoái hoài tới lời nói của ông Thẩm, tự nhét cái bánh vào miệng nhai rau ráu, cuối cùng buông 1 câu hờ hững: “Con muốm học ở trường trung học Đức Nhã!”

“Hả? Trường trung học Đức Nhã thuộc LMTH ư? Tại sao chứ?” Hai vợ chồng ông Thẩm ngạc nhiên trước quyết định bất ngờ của Thẩm Tuyết Trì,cùng đồng thanh hỏi, “Học ở mấy trường kia hơn hẳn học ở trường Đức Nhã cơ mà?”

Nghe bố mẹ nói thế, Thẩm Tuyết Trì khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu, làm thành hình chữ W sát khí đằng đằng. Cô nhét 2 cái bánh nữa vào miệng, nhai côm cốp như thể trút giận, sau đó nói tám chữ lạnh như băng:

“Học ở Đức Nhã… Chôn đời ba tấc.”

“Hả? LMTH thành phố Tinh Hoa á?”

Thấy Lạc Tiểu Liên rút ra một phong thư màu da bò, mọi người đều trợn ngược mắt lên nhìn dòng chữ to đùng ghi trên đó:

Người gửi: Hội đồng giáo dục Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa

Người nhận: Lạc Tiểu Liên


Hách Chân Hi, người duy nhất bằng tuổi Tiểu Liên trong trung tâm bảo trợ, mắt sáng như sao, hết nhìn bức thư lại nhìn Lạc Tiểu Liên.

“Tiểu Liên… tôi vẫn ko hiểu lắm, kì thi trung học đã kết thúc lâu rồi, hơn nữa… hơn nữa sao đến lượt bà được vào học ở nơi nổi tiếng như LMTH?”

“Hê hê hê!” Lạc Tiểu Liên mím môi cười đắc ý. Cô đặt bức thư lên chăn, nhìn mọi người khắp lượt: “Khi biết phải nhập viện, tôi đoán mình ko thể tới Mĩ du học đúng thời hạn, nên nửa tháng trước, tôi viết một lá thư xin học, nói rõ hoàn cảnh của mình, gửi kèm theo cả bả

bảng điểm và giấy chứng nhận đỗ đầu vào trường trung học ở Mĩ, sau đó nhờ mẹ Khả Lạc gửi giúp. Hôm qua tôi vừa nhận được thư hồi âm của LMTH đấy! Họ đồng ý mở một cuộc thi đặc biệt dành riêng cho tôi đó.”

“Oa, Tiểu Liên giỏi thật! Có thể thi vào LMTH! Có điều… nghe nói thi đầu vào ở đó khó kinh khủng, chưa kể gần đây bà lại ốm đau liên miên, ko có thời gian ôn tập…” Hách Chân Hi lo lắng nhíu mày.

“Yên tâm!” Lạc Tiểu Liên tự tin mỉm cười, khẽ nháy mắt với Hách Chân Hi, “Bà đừng quên hồi cấp hai tôi học hơi bị đỉnh nha, việc thi vào LMTH ko có gì khó với tôi cả.”

“Nhưng… Tiểu Liên này! Sao cứ phải là LMTH cơ chứ? Tôi và Chân Hi đều học ở trường trung học Hoa Thịnh mà, sao bà lại…” Trịnh Nguyên Kì đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng nhíu mày ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì những học sinh ưu tú của LMTH đều được nhận giấy giới thiệu vào học ở trường đại học Harvard. Trước khi viết đơn gửi LMTH, tôi đã điều tra kĩ lưỡng rồi.” Lạc Tiểu Liên tràn trề tự tin trả lời, “Bị tai nạn giao thông nên tôi lỡ mất cơ hội tới Mĩ du học, nhưng nếu tôi trở thành học sinh ưu tú của LMTH, sau này tôi có thể học ở Harvard đấy! Trong cái rủi cũng có cái may, còn lâu mới bỏ cuộc.”

“Tiểu Liên, bà cũng có ý chí phấn đấu và tự tin phết nhỉ…” Hách Chân Hi thở phào 1 cái, nghiêng đầu mỉm cười rồi nháy mắt với Tiểu Liên, “Mặc dù ko nỡ xa bà, nhưng bà đã quyết tâm như thế thì tôi cũng sẽ ủng hộ. Thế này nhé, sắp tới tôi và bà học nhóm đi. Hai người cùng học sẽ có động lực hơn.”

“Tụi em cũng giúp chị thi vào Liên minh Tinh Tinh…”

“Là Tinh Hoa chứ! Lêu lêu lêu, đồ nói ngọng!”

“Đồ heo ú kia, bảo ai nói ngọng đấy?”

“Chị Tiểu Liên cố lên! Chị Tiểu Liên nhất định sẽ thành công thôi.”

“Ha ha ha ha ha…”

Thấy lũ trẻ vui vẻ nhảy nhót, 2 người bạn thân từ hồi thò lò mũi xanh của Lạc Tiểu Liên, Hách Chân Hi, Trịnh Nguyên Kì nháy mắt nhìn nhau, mặt mày hớn hở.

Mẹ Khả Lạc cũng mỉm cười mãn nguyện, dịu dàng xoa đầu bọn trẻ. Ngay cả mẹ Đại Lạc thường ngày mặt mày như cảnh sát hình sự, thế mà cũng hơi nhếch miệng lên, nở nụ cười dịu dàng.

Mặt trời thu những tia nắng nhức mắt lại, mệt mỏi nằm tựa vào đường chân trời, nhuộm 1 ráng chiều đỏ ối như tấm lụa đào.

Ngôi nhà cao tầng màu trắng toát của bệnh viện thành phố Tinh Hoa cũng yên lặng chìm trong ráng chiều huyền ảo. Vài áng mây nghịch ngợm thi thoảng lướt qua tầng thượng của toà nhà, mang theo những cơn gió thoang thoảng mát lành.

Dường như đã hẹn từ trước, cửa sổ phòng 301 và 302 cùng mở ra, hai khuôn mặt – 1 lạnh như tảng băng, 1 cười rạng rỡ hiện ra bên cửa sổ 2 gian phòng. Hai cô gái cùng hướng về phía ánh sáng đỏ ối rơi rớt lại của mặt trời.

“Ưm…” Lạc Tiểu Liên đứng bên cửa sổ phòng 302, giơ 2 tay lên, rồi vươn vai 1 cái thật đã. Rèm cửa màu xanh nhạt bên cạnh cô khẽ xoàn xoạt tung bay, “Lại sắp có một thử thách mới! Lạc Tiểu Liên, mày phải cố lên.”

“Phù…” Thẩm Tuyết Trì đứng trong cửa sổ phòng 301, mắt hướng lên bầu trời, thở dài uất ức. Đôi mắt thường ngày ko hề có chút cảm xúc giờ hơi trầm ngâm, “Khó lắm mới được ra nước ngoài, ko còn phải nghe bố mẹ thuyết giảng nữa, nhưng tiếc là…”

“Ko ngờ tai nạn xe làm thay đổi mọi thứ… Đúng rồi, ko biết hôm bị tai nạn, người ngồi trong xe kia giờ ra sao?” Lạc Tiểu Liên đứng bên cửa sổ, khẽ khàng vỗ vỗ vào cái băng dày cộp băng trên đầu. Đột nhiên cô hồi tưởng cảnh nguy hiểm hôm đó, tự lẩm bẩm một mình, “Mong là người đó ko sao…”

“Chỉ thiếu chút nữa là được tự do…” Thẩm Tuyết Trì hướng mắt lên trời, tự trò chuyện một mình, khuôn mặt ko chút biểu cảm, “Đúng là tai bay vạ gió… Bực thật!”

“Tôi, tức Lạc Tiểu Liên, xin thề phải thi đỗ bằng được vào LMTH. Hơn nữa, tôi sẽ trở thành học sinh ưu tú nhất của LMTH. Tôi sẽ giống như thần tượng của mình là chị Tô Hựu Tuệ! Há há há há há…” Lạc Tiểu Liên hít một hơi sâu ko khí trong lành, mắt nhìn về phía ráng chiều le lói ánh sáng, rồi bật cười khanh khách.

“Mình học ở LMTH là có lí do riêng… Kể cả phải lật tung cái thành phố này lên, mình quyết tìm cho ra đứa đã hại mình ra nông nỗi này… Ko thể tha cho nó được.” Nhìn những áng mây thay đổi hình dạng đan xen lẫn nhau, 1 tia sáng sắc lạnh phát ra từ đáy mắt Thẩm Tuyết Trì.

“Nói đi thì phải nói lại, mặc dù cũng hơi hận cái đứa gây tai nạn cho mình, nhưng đúng là hoạ phúc khó lường. Nếu sau này gặp lại người ấy, mình sẽ mỉm cười xí xoá mọi chuyện.”

“Đồ ngốc! Ngươi vĩnh viễn là kẻ thù ko đội trời chung với Thẩm Tuyết Trì này.”

“Ha ha ha! Thôi thì cứ quên cái tai hoạ bất ngờ này đi. Mình sẽ có một cuộc sống trung học hạnh phúc, ko được phụ lòng mong mỏi của mọi người ở trung tâm.”

“Hứ! Đồ sao chổi! Ngươi mà gặp ta là chết chắc rồi!”

Mặt trời lặn như một thiếu nữ e lệ, kéo thân mình từ từ xuống khỏi đường chân trời. Bầu trời như bị quét sơn đen, lúc này chỉ còn những áng mây bị ánh trời chiều nhuộm màu, tự tung tự tác cuộn tròn bay nhảy. Dường như ai cũng ko thể đoán trước được, tiếp theo bức tranh bầu trời sẽ có hình dạng ra sao.

Lạc Tiểu Liên và Thẩm Tuyết Trì đứng trước cửa sổ, ngắm bầu trời xâm xẩm tối.

Tuy chỉ đứng cách nhau 1 bức tường nhưng họ ko hề biết rằng, số phận đã sắp xếp họ trở thành đối thủ suốt đời của nhau. Họ cũng không biết sau này sẽ bị cuộc đời đưa đẩy ra sao, những đợt sóng xô bão tố của số phận sẽ ra sao…

Mình chỉ nghe nói anh Hàn Thu Dạ biết chơi sáo,không ngờ lại đỉnh vậy! Ôi ,tim mình như run lên bần bật…”

” Đúng là phi thường! Nghe nói năm ngoái trong lần công tháp cuối cùng,anh Hàn Thu Dạ nhờ thổi một khúc sáo tự sáng tác mà đánh bại toàn bộ học sinh đại diện các trường khác, giành được ngôi Vương đấy!”

Sao truyện này toàn hot boy hot girl vậy trời!