Chương 1.3 Người mẹ mới, chỉ số thông minh lại chỉ như một cô bé

Lúc cậu chưa thể tự mình quyết định cuộc sống của bản thân, mẹ kế cắt giảm thức ăn của cậu, không cho cậu ăn cơm, thế mà ra ngoài lại nói với người ta là cậu không ngoan, bà ta muốn dạy dỗ cậu một chút.

Tạ Tây Lâm nhớ kĩ trong lòng, quay lại sẽ kêu người trùm bao tải đánh nhà họ Lâm mấy lần, một nhà ba người này chẳng ai là vô tội cả.

Tạ Tây Lâm xoa đầu Lầm Niệm An, cười nói: “Không đâu, nhà chúng ta rất có tiền, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Lát nữa chồng sẽ cho em một cái thẻ, bên trong có rất nhiều tiền, sau này em muốn mua cái gì thì mua cái đó.”

Hai mắt Lâm Niệm An sáng lên, ôm chặt lấy tay Tạ Tây Lâm, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Em muốn mua một con gà nướng, em muốn ăn đùi gà!”

Cậu chưa từng được ăn đùi gà, cũng chưa từng được ăn thịt gà, đùi gà trong nhà là của em trai, thịt gà là của em trai và ba mẹ.

Mẹ nói thân thể cậu không khỏe, không thể ăn thịt gà.

Hứ, thật ra cậu biết mẹ đang lừa mình, cả người cậu đã tốt lắm rồi, nhưng mà mẹ lại không muốn cho cậu ăn thịt gà.

Trong nhà thường ăn thịt heo, mỗi lần cậu chỉ được ăn một hai miếng, đó hoàn toàn không đủ.

Tối đến cậu đều nằm mơ thấy cảnh mình được ăn thịt.

“Phụt,” Tạ Phương Từ cười một tiếng, “Tiền đồ.”

Còn tưởng rằng cậu có chí lớn gì đó, ai dè lúc có tiền chỉ muốn ăn gà nướng.

Lâm Niệm An còn tưởng anh khen mình, cậu vỗ ngực nói: “Đúng vậy, tôi giỏi lắm! Muốn ăn thịt gà!”

Ba người đàn ông thấy thế thì buồn cười, Tạ Khuynh vốn ko lộ vẻ vui buồn cũng chan chứa ý cười thâm sâu trong mắt.

Quả nhiên tối đến được ăn gà nướng.

Lâm Niệm An nhìn ông xã gắp đùi gà vào chén của mình, lại nhìn một cái đùi gà khác trong đĩa, khổ tâm mà nhíu mày.

Đột nhiên cậu nhớ đến, cậu còn có con trai, không thể tùy hứng được.

Trước kia ở nhà ba mẹ đều cho em trai ăn đùi gà.

Mình thân là mẹ, cũng nên đưa đồ ăn ngon cho con trai.

Vì thế Lâm Niệm An vụng về lấy đũa gắp đùi gà trong chén của mình bỏ vào chén của Tạ Khuynh.

Từ khi cậu bị đập đầu thì dùng đũa không được thạo lắm, lúc ở nhà mẹ đẻ đều phải dùng muỗng ăn cơm.

Đồ ăn đều do mẹ gắp bỏ vào chén, mỗi lần gắp đều rất ít.

Lâm Niệm An cố gắng không nhớ đến những chuyện không vui này, cậu nỗ lực gắp đùi gà, lại nói: “Đùi gà phải cho con cái ăn, mẹ không ăn, mẹ không thích ăn đùi gà.” Cậu đã hoàn quên quên lúc trước cậu nói mình muốn ăn đùi gà.

Tạ Khuynh mỉm cười nhẹ nhàng dùng tay chặn lại: “Con cũng không thích ăn, đùi gà có nhiều thịt quá, con thích gặm xương hơn.”

Cho dù không biết gì về Lâm Niệm An nhưng anh biết nếu cậu có thể đưa cái đùi gà mà mình thích ăn nhất cho anh thì cậu thật sự xem anh là con trai mình.

Đa phần những người mẹ đều tình nguyện chịu khổ để mang đến những thứ tốt nhất cho con của mình.

Trước đó anh chưa từng nhận được tình thương của mẹ, hôm nay nhận được lại khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, vì người được cho là mẹ của anh, chỉ số thông minh lại chỉ như đứa trẻ.

Đúng vậy, lúc Lâm Niệm An chạy tới tùy tiện nắm lấy tay mình thì Tạ Khuynh cũng đã nhận ra sự khác thường.

Lâm Niệm An đang gấp đùi gà sửng sốt, hai mắt trợn tròn, như không hiểu vì sao trên đời này lại có người thích ăn xương chứ không ăn thịt.

Tạ Phương Từ biết anh trai mình từ chối ý tốt của Lâm Niệm An là do anh thật sự không thích ăn đùi gà, không, cũng không thể nói là anh không thích ăn đùi gà, mà anh chỉ là không thích gặm đùi gà mà thôi, hơn nữa anh cũng muốn Lâm Niệm An ăn nhiều hơn một chút.

Nhưng Tạ Phương Từ lại không suy nghĩ giống anh mình, anh cảm thấy mình nên chia sẻ thức ăn với Lâm Niệm An.

Đối với việc trong nhà đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ khiến anh rất vui vẻ, trước đó anh cũng đã nghĩ đến việc bố mình sẽ lấy một người vợ, lúc đó anh cũng băn khoăn không biết có thể chấp nhận việc có thêm một người trong nhà hay không, bản thân còn phải gọi người đó là mẹ nữa chứ.

Nhưng Lâm Niệm An thì khác, cậu dùng cách này để ở lại Tạ gia, ai cũng xem cậu như một đứa trẻ, hơn nữa “đứa nhỏ” này còn ngoan như vậy, thật sự xem mình như một người mẹ thực thụ.

Tạ Phương Từ cảm thấy khá mới mẻ, nhìn một cô bé thoạt nhìn có vẻ bằng tuổi mình mà chỉ số thông minh lại như một đứa nhỏ vài tuổi vậy.

Anh cười cười đưa chén đến cho Lâm Niệm An, giọng nói sạch sẽ như ánh mặt trời, lại có vẻ như đang nhõng nhẽo: “Mẹ ơi, con muốn ăn.”