Chương 10: Nhiệm vụ?

Tống Hoà thật đúng là đặt cược vào điều này, phản ứng của người đàn ông chứng tỏ cô đã đúng, trong lòng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện càng ngoan ngoãn hơn, mặt dán vào một bên cổ gã nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Anh nhẹ một chút, tôi sợ đau."

Bình thường cô không phải là người thích làm nũng, nhưng lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hơn nữa lại còn đói, không còn bao nhiêu sức lực, giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở, khiến người đàn ông sau nghe sáu chữ này lòng mềm nhũn thành nước.

Bồ Tứ hừ một tiếng, nhưng mặt mày lại dịu đi, gã bế cô lên trực thăng, theo sau là chàng thiếu niên.

Gã vừa đi lên liền có hai con mắt nhìn qua, mang theo sự đánh giá không chút che giấu, trong đó có một ánh mắt vô cùng quen thuộc với Tống Hoà, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy đôi mắt đen của đối phương, trong lòng lập tức run rẩy, vội vàng dời tầm mắt đi.

Cô cũng nhận ra vì sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc, rõ ràng giống như cách Bồ Tứ nhìn cô, chính là loại ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy.

Nhìn qua người đàn ông này, trong miệng hắn cắn một sợi dây chuyền bạc, trên sợi dây chuyền có treo một bảng tên giống như của Bồ Tứ, hắn cũng mặc một bộ quân phục màu đen, phía trên là áo ba lỗ màu đen, chỗ bả vai có một vết sẹo rõ ràng, trong tay đang cầm một khẩu súng, bàn tay to với khớp xương rõ ràng đang chà lau nó.

Hắn liếc nhìn Tống Hoà một cái rồi lại nhìn đi chỗ khác, giọng nói trầm thấp kiên định: "Đi thôi."

Người thiếu niên phía sau cũng nhảy lên trực thăng, Tống Hoà bị Bồ Tứ ôm ngồi ở phía sau, phía trước là một người phụ nữ, người phụ nữ này cũng cạo trọc đầu, thậm chí còn có hình xăm ở một bên da đầu. Tống Hoà nhìn lại lần thứ hai, không nhận ra đó là cái gì, cô còn chú ý tới trên cổ người phụ nữ này cũng không đeo bảng tên.

Lúc cô vừa mới bị Bồ Tứ bế lên trực thăng, người phụ nữ rõ ràng là có chút kinh ngạc, chờ khi trực thăng cất cánh, cô ta hỏi một câu: “Đây là nhiệm vụ lần này của mấy người?”

Tống Hoà có cảm giác cô ta đang nói về chính mình một cách không thể hiểu nổi.

Nhiệm vụ? Chính cô thật sự là nhiệm vụ gì sao? Cô mơ mơ màng màng nghĩ.

Nhưng trên trực thăng không ai trả lời câu hỏi này của người phụ nữ.

Thiếu niên ngồi đối diện đang khoanh tay ngủ trưa, người đàn ông trước mặt người phụ đang cầm súng tiếp tục chà lau, Bồ Tứ chăm chú nhìn chằm chằm vào Tống Hoà ở trong lòng ngực.