Chương 11: Bảo bối, sợ không?

Tống Hoà thoáng nhìn thấy người đàn ông ôm khẩu súng kia liền co rút người lại một chút, nghe thấy Bồ Tứ hỏi một câu: "Bảo bối, sợ không?"

"Cái...cái gì?" Tống Hoà ngước mắt nhìn hắn, lắp bắp hỏi.

Bồ Tứ: "Súng."

Sợ chứ, Tống Hoà đương nhiên là sợ, nhìn thấy súng cô cũng đã hoàn toàn tin lời nói của thiếu niên ôm cô tới đây, những người này đều đang làm công việc liếʍ máu từ lưỡi dao. Nếu cô rơi vào tay bọn họ thì đúng là không thể chạy trốn được.

Cô sợ muốn chết, cô cũng rất sợ chết.

Nhưng cô lại có thói quen ăn nói mạnh miệng: “Còn…Còn ổn.”

Mạnh miệng xong Tống Hoà lập tức hối hận, miệng ngậm chặt, hận không thể trở thành một người câm, trong lòng cầu nguyện người đàn ông đó cười lớn lên thì tốt.

Bồ Tứ quả thật đã cười, cười lớn đến mức cô thậm chí còn nghe thấy thiếu niên bên kia cũng hừ cười một tiếng, có thể nghe thấy sự mỉa mai trong tiếng cười lớn của Bồ Tứ.

Tống Hoà bất chấp tất cả mà vùi mặt vào trong lòng ngực gã, hai mắt nhắm lại lập tức giả chết.

Cười đi cười đi, còn tốt hơn là lấy súng chĩa vào đầu cô hỏi “Thật sự không sợ sao?”

Trong lòng cô tự an ủi chính mình.

Bồ Tứ lại không hề có ý định buông tha cô như vậy, gã duỗi tay nhéo nhẹ cằm cô để cô ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu không sợ thì hãy nhìn kĩ súng của ông đây nhé?”

"A?" Tống Hoà ngây ngốc, lại có chút chần chờ, nói thật, cô thật sự có chút tò mò về súng thật, chỉ cần súng không áp vào đầu cô là được.

Nhưng ngay sau đó, tay cô đã bị Bồ Tứ kéo lại, ấn vào nơi cực nóng và cương cứng, mặt Tống Hoà lập tức đỏ bừng lên, trừng mắt liếc nhìn gã, không nhịn được mà mắng một câu: "Anh...Lưu manh!"

"Ừm, vậy ông đây sẽ đối xử với em như một tên lưu manh." Bồ Tứ ôm lấy eo cô nâng cô lên, để cô tách hai chân ra ngồi khoá trên người, cúi đầu cắn vào vành tai cô cười lớn, tay còn lại vói vào trong váy cô nhéo hai bầu ngực một phen.

Thân thể Tống Hoà run lên, núʍ ѵú bị cọ có chút đau và ngứa, cô hoảng loạn bắt lấy tay Bồ Tứ, ý định rút tay gã ra khỏi váy cô.

Bồ Tứ lại chủ động rút tay ra, duỗi tay vỗ vỗ mông cô: “Ngồi yên, đừng nhúc nhích, nếu không ông đây thật sự sẽ nhịn không được mà làm em bây giờ!”

Tống Hoà lập tức cứng người, hận không thể thu nhỏ bản thân lại.

Bồ Tứ duỗi tay lấy một chiếc ba lô đặt bên cạnh, lục lọi ở bên trong móc ra một chai nước và một gói bánh quy nén, mở nắp chai nước đưa lên môi Tống Hoà, một tay đặt ở sau eo cô nói: "Ăn một ít thứ này cho đầy bụng trước đã, chờ tới nơi rồi mới có cơm ăn."