Chương 20: Thật con mẹ nó! Đáng yêu muốn chết!

Trên bàn có một số món ăn phụ tự nấu, bao gồm thịt, rau và canh.

Ngay từ đầu Tống Hoà không quen, thẳng lưng ngồi lên đùi Tù Nhất ăn, trong lúc ăn, lực chú ý của cô đều bị thức ăn trên bàn hấp dẫn, thân thể cũng thả lỏng.

Lúc Bồ Tứ và Toan Ngũ từ bên ngoài bước vào, cô đã hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực của Tù Nhất.

Nhiệt độ không khí ở đây không cao, hai người dựa vào nhau như vậy thật ra cũng không nóng.

Nếu là ở trong thành phố nơi cô sống trước đây, toàn thân cô đã sớm toát mồ hôi rồi.

Lúc Bồ Tứ nhìn thấy Tống Hoà đôi mắt rõ ràng là sáng lên, gã sải bước đi tới, cúi người, một tay nhéo cằm cô để cô ngẩng mặt lên, gã cắn lên môi cô hung hăng mυ"ŧ vài cái, rồi nhét vào trong người cô một thứ gì đó.

Chờ lúc được thả ra, Tống Hoà thở hổn hển cúi đầu xuống, mới thấy rõ trong ngực cô là một mảnh giấy và một cây bút.

"Bảo bối, đợi một chút và ghi lại những thứ em muốn dùng. Nơi này đều là những người đàn ông trưởng thành như chúng tôi, đồ của em đều phải chuẩn bị." Bồ Tứ ngồi xuống đối diện cô và duỗi tay cầm đũa, gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng.

Tống Hoà cầm bút giấy trong tay, sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Là vật dụng hàng ngày sao?"

"Có muốn ăn đồ vặt gì thì viết vào." Tù Nhất đang ôm cô nói: "Những thứ có thời hạn sử dụng ngắn không được. Nơi này quá hẻo lánh, đồ đạc sẽ bị hư hỏng trên đường trước khi được chuyển đến."

Giọng điệu của hắn nhàn nhạt.

Tống Hoà không thể nói rõ trong lòng cô là cảm thấy hoảng sợ hay là thả lỏng hơn.

Có thể để cô chuẩn bị những thứ đồ dùng hàng ngày của mình, thì phải nói là trước mắt tính mạng của cô sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng ý tứ của người đàn ông đứng sau lưng cô cũng rất rõ ràng, nơi này rất hẻo lánh, muốn mua đồ nhất định phải đến con đường có đặc thù. Cô muốn liên lạc với thế giới bên ngoài để cầu cứu, phỏng chừng đều chỉ là ảo tưởng.

Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu Tống Hoà, cuối cùng cô cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, không sao cả, chỉ cần có thể sống sót là được.

Cô gạt đi những lo lắng này, há miệng ăn từng muỗng canh trứng được Tù Nhất đút vào miệng, nghĩ thầm không biết là ai nấu món này, khá ngon, cô rất thích ăn món canh trứng này. Đặc biệt là thích không có nước tương và dầu mè, một chút muối và rắc thêm ít hành lá xắt nhỏ lúc lấy ra khỏi nồi là đủ rồi.

Nhưng cô rất ít khi có thể ăn ở bên ngoài, mà tự mình làm lại không ngon.

Thứ trước mắt chính là món cô yêu thích nhất.

Một bát canh trứng nhỏ đều đi hết vào bụng cô.

Đợi lúc ăn no rồi, cô liền rúc vào trong lòng ngực Tù Nhất, cầm bút bắt đầu suy nghĩ những đồ vật cần dùng.

Nhất định phải có quần áo, khi viết cô còn có chút xấu hổ, lặng lẽ lấy tay che lại, viết số đo qυầи ɭóŧ nội y mà mình muốn. Sau khi viết xong vành tai lại đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ, dù sao chút nữa viết xong đưa cho bọn họ cũng bị nhìn thấy...

Nghĩ tới đây, vành tai lại càng đỏ hơn.

Lúc ăn cơm không ai nói lời nào, lực chú ý của bốn người đàn ông gần như đều tập trung vào cô gái nhỏ, nhìn thấy cô cầm bút chậm rãi viết gì đó lên giấy, ngón tay thon dài cầm cán bút trông vô cùng đáng yêu.

Không biết là viết tới cái gì, cô khẽ cau mày, hàm răng cắn nhẹ vào cánh môi, vành tai đỏ bừng. Một lúc sau, ngay cả khóe mắt cũng hơi đỏ.

Thật con mẹ nó! Đáng yêu muốn chết!

Hô hấp của bốn người đồng loạt trở nên nặng nề hơn rất nhiều.