Chương 21: Tắm rửa

Tù Nhất ôm Tống Hoà là người ở gần cô nhất, hắn duỗi tay nhéo nhéo vành tai cô một chút.

Tống Hoà theo bản năng co rúm người lại, trên thực tế lại càng cuộn người vào trong lòng ngực của Tù Nhất. Cô vội vàng duỗi tay chạm vào chóp tai nóng bừng của mình, thấp giọng hỏi: "Anh... Anh làm gì vậy?"

Giọng nói mềm mại, giống như đang làm nũng hơn.

Tù Nhất không nói gì mà buông đũa trong tay xuống, ôm cô đột nhiên đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Tống Hoà sợ ngã nên vô thức vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn ôm mình đi về phía căn phòng vừa mới tỉnh dậy kia, trong lòng cô độp một tiếng, vội vàng mở miệng: "Tôi...Tôi có thể thể tắm rửa một chút không?”

Bước chân Tù Nhất không dừng lại nhưng hắn vẫn lên tiếng.

Tống Hoà bị ôm trở lại căn phòng kia.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, cô có thể nhìn rõ bố cục của căn phòng, nó không lớn, trong góc phòng có một chiếc giường, một tủ quần áo bằng gỗ kê sát tường dưới chân giường, cách tủ quần áo không xa là một ô cửa sổ, phía dưới cửa sổ có một chiếc bàn gỗ nhỏ và hai chiếc ghế.

Trong phòng bố trí rất đơn giản nhưng cũng rất sạch sẽ.

Tù Nhất đang định đặt Tống Hoà lên giường thì cô lắc lắc chân, nhỏ giọng nói: “Tôi chưa tắm rửa, vẫn là nên ngồi trên ghế đi.”

Bước chân Tù Nhất dừng lại, bế cô đến ghế dựa và đặt cô lên đó.

Hắn quay người đi mở tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một chiếc áo ngắn tay giống hệt chiếc áo Tống Hoà mặc: “Mấy ngày nay em mặc đồ của chúng tôi trước đã.”

"Được." Tống Hoà đưa tay nhận lấy, cô đang định hỏi đi tắm ở chỗ nào thì bên ngoài cửa liền có động tĩnh.

Bồ Tứ khiêng một cái bồn tắm lớn đi vào đặt ở trong phòng, Li Cửu và Toan Ngũ theo sau mỗi người bưng nước nóng vào.

"Nơi này điều kiện không tốt, không có máy nóng lạnh hay những thứ tương tự, bảo bối, em tạm chấp nhận một chút nhé." Sau khi Bồ Tứ đặt bồn tắm xuống lập tức sải bước đi tới trước mặt cô, cúi đầu trước tiên là hôn lên miệng cô một cái, lòng bàn tay gã dán vào sườn mặt cô vuốt ve, có chút yêu thích không buông tay.

Tống Hoà nhìn vào hoàn cảnh đã đoán được điều này, thậm chí còn cảm thấy ở đây có điện đã là tốt lắm rồi. Sau đó cô mới biết rằng trong cái thôn hẻo lánh này, không phải nhà nào cũng có điện.

Cô đi ra ngoài một lúc thì nước đã được rồi, phát hiện Li Cửu và Tù Nhất không biết đã ra ngoài từ lúc nào, nhưng Bồ Tứ và Toan Ngũ vẫn còn ở đó.

Bọn họ thậm chí còn cởϊ áσ và đang cởϊ qυầи.