Chương 10: Vết thương

Lâm An Hàm thở phào nhẹ nhõm, cậu vắt sạch nước trên quần áo và mặc lại lên người, khi ngẩng đầu lên nhìn Ulysses lần nữa, thì phát hiện anh ta đã không còn ở đó nữa. Lâm An Hàm sững sờ một chút, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Ulysses có lẽ đã trở về.

Bởi vì trước lúc suýt bị chết đuối cậu đã ảo giác rằng mắt cá chân của mình bị ai đó nắm lấy, nên trong lòng Lâm An Hàm luôn cảm thấy hơi lo lắng. Ngoài ra, trên người cậu đều ướt đẫm rất khó chịu, cậu xách đôi giày trên tay đi chân trần trên cát trở về khách sạn.

Trên đường trở về, Lâm An Hàm cũng không gặp bất kỳ người qua đường nào, từ bờ biển đến khu rừng nhỏ trên đường đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chân trần của cậu giẫm trên mặt đất, chỉ có tiếng chim bay trên cành.

Lâm An Hàm đi một hồi thì nghe thấy âm thanh lạ, cậu quay đầu lại nhưng không thấy gì. Cậu tự hỏi liệu có phải là mình đã nghe nhầm hay không, hoặc đó chỉ là tiếng gió trong rừng. Nhưng âm thanh đó rất lạ, giống như... Lâm An Hàm trong lúc nhất thời nghĩ không ra được tính từ thích hợp, cậu đứng một hồi mới nghĩ ra đó là âm thanh gì: Này, giống như có ai đó đang thở vào tai cậu... Không, giống như có một người khổng lồ đang hít thở trong khu rừng này.

Cậu do dự ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mảnh trời xanh thẳm.

Lâm An Hàm quay đầu lại và vỗ vào tai mình, nghi ngờ rằng mình đã bị ảo giác về thính giác vì trước đó tai cậu đã bị ngâm trong nước biển. Cậu lắc đầu rồi tiếp tục đi về phía trước, lần này không có âm thanh gì lạ, cậu đi về khách sạn, vừa mở cửa ra, đã gặp Augsig đang lộ ra vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Augsig lo lắng: “Cục cưng, cậu sao vậy?” Augsig từ sau quầy đi ra, đi tới trước mặt Lâm An Hàm lấy tay nhẹ nhàng ấn vào sau lưng cậu: "Toàn bộ đều bị ướt, cậu rơi xuống biển sao? ”

Lâm An Hàm lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Đúng vậy, đại khái là tôi bị trượt chân. ”

Augsig đồng cảm: “Thật đáng thương.” Anh đặt tay lên vai Lâm An Hàm, khoác tay đỡ cậu đi vào trong: “Cậu về phòng trước đi, có lẽ nên đi tắm nước nóng.”

Sau khi đưa Lâm An Hàm trở lại phòng, Augsig như mới chú ý đến đôi chân trần của của cậu, anh rất tự nhiên ngồi xổm xuống đưa tay định chạm vào chân của cậu, giọng điệu của anh có chút lo lắng: “Cục cưng, cậu không nên đi chân trần về nhà như vậy."

Lâm An Hàm hơi mất tự nhiên, muốn lùi ra sau, nhưng kết quả lại đặt mông ngồi xuống giường.

Augsig dùng bàn tay to lớn của mình nắm giữ chân trần của Lâm An Hàm, lại dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn chân của cậu.

Lâm An Hàm cảm thấy có chút ngứa ngáy, cũng rất mất tự nhiên: "Ưʍ... Augsig, chân của tôi không bị sao đâu...Với lại, anh có thể gọi thẳng tên của tôi, tôi tên là Lâm An Hàm."

Augsig không đồng ý, nhưng dường như anh đã vô thức bỏ qua nửa câu nói sau của Lâm An Hàm: "Bảo bối, tôi nghĩ chân cậu cần được sát trùng." Anh đứng dậy, thay Lâm An Hàm đưa ra quyết định: "Cậu đi tắm trước đi, tôi đi tìm chút rượu sát trùng miệng vết thương cho cậu. ”

Thấy Augsig rời đi không quay đầu lại, Lâm An Hàm không còn cách nào khác, đành phải từ trên giường đứng lên tắm rửa trước.

Khi cậu đang tắm nước nóng giữa chừng, Lâm An Hàm nghe thấy trong phòng ngủ có giọng nói, cậu còn tưởng rằng đó là Augsig đi lấy đồ trở về, nên cao giọng gọi: "Là Augsig sao?"

Nhưng bên ngoài không có tiếng trả lời từ Augsig.

Lâm An Hàm có chút khó hiểu, cậu vội vàng tắm rửa lau khô người, rồi quấn mình trong chiếc áo choàng tắm, mở cửa nhưng không thấy Augsig trong phòng: "Kỳ lạ..." Vậy giọng nói vừa rồi là của ai?

Cậu đứng đợi một lúc thì nghe thấy tiếng Augsig gõ cửa, cậu vội vàng chạy tới mở cửa cho anh vào.

Augsig tiện tay đóng cửa lại, nắm lấy vai Lâm An Hàm dẫn đến bên giường, để cho cậu ngồi ở trên giường.

Thấy Augsig tự nhiên quỳ một chân xuống chữa trị lòng bàn chân cho mình, Lâm An Hàm theo bản năng tránh đi: "Ừm, Augsig, tôi tự làm được... Cảm ơn anh."

Augsig mỉm cười ngẩng đầu nhìn cậu: "Không sao đâu, tôi nghĩ mình sẽ làm tốt hơn." Anh bóp mắt cá chân của Lâm An Hàm, không từ chối mà đặt chân cậu lên đầu gối của mình, dùng tăm bông y tế nhúng vào rượu rồi lau sạch lòng bàn chân cho cậu.

Lúc đầu, Lâm An Hàm cảm thấy ngứa ngáy, cậu phải cố gắng lắm mới không rụt chân lại. Sau đó, cậu dần dần cảm thấy có chút đau đớn mơ hồ: Lòng bàn chân của mình quả thật đã bị trầy xước một chút khi đi trên đường.

Lâm An Hàm nhịn không được nhỏ giọng hừ một tiếng, Augsig dừng động tác, anh ngẩng mặt nhìn cậu, vẻ mặt lo lắng, nhưng giọng nói lại trầm xuống: "Đau lắm sao?" Anh lại cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn chân của Lâm An Hàm: "Như này có đỡ đau hơn không? ”

Lâm An Hàm có chút xấu hổ, cậu luôn cảm thấy bầu không khí này rất kỳ lạ: "Không... Không đau lắm."

Vì ở góc độ này, nên cậu có thể nhìn thấy hàng mi dài rũ xuống và sống mũi cao của Augsig khi anh cúi đầu xuống ... Augsig có một nốt ruồi màu nâu nhạt trên mí mắt, nhưng chỉ khi anh cụp mắt xuống mới có thể nhìn thấy.

Augersig đột nhiên ngước mắt lên, nốt ruồi bị che lại. Anh chớp mắt: "Cục cưng, cậu đang nhìn tôi sao?"

Lâm An Hàm đột nhiên né tránh đi ánh mắt của anh, rụt chân lại, có chút xấu hổ lại có chút kỳ quái: "... Tôi tự mình lau được, tôi nghĩ là mình có thể làm được."

Lần này Augsig không khăng khăng nữa, anh đứng dậy, che khuất một chút ánh sáng của trần nhà: "Nếu cậu đã quyết định như vậy."

Lâm An Hàm ngước nhìn Augsig và chú ý đến một chi tiết nhỏ mà cậu đã bỏ qua trước đó: Augsig từ trước đến giờ đều mặc một bộ vest ba mảnh chỉnh tề, với chiếc áo vest bằng vải lanh ôm sát áo sơ mi trắng và cà vạt màu xanh lam. Điều này tạo cho anh một khí chất tao nhã và mơ hồ khó tả ... Nhưng điều khiến Lâm An Hàm ngạc nhiên nhất chính là, ở một hòn đảo vắng như này, mà anh lại mặc một bộ trang phục như vậy quả thật có chút bất thường.