Chương 9: Bị kéo xuống biển

Lâm An Hàm không tìm thấy Euera ở bãi biển, nhưng cậu nhìn thấy người họa sĩ hàng xóm của mình. Đối phương đang cầm giá vẽ bên bờ biển, thỉnh thoảng nhìn biển bằng đôi mắt màu hổ phách, rồi lại hạ mắt xuống tờ giấy vẽ trước mặt. Khi gió thổi qua, mái tóc không buộc sau đầu của đối phương nhẹ nhàng bay theo gió. Khi người hoạ sĩ quay mặt sang nhìn Lâm An Hàm, đôi đồng tử màu hổ phách dưới đáy mắt lộ ra một chút hư ảo, một sợi tóc tình cờ rơi xuống đôi môi sáng màu.

Người họa sĩ hàng xóm đặt cọ vẽ xuống, Lâm An Hàm vì phép lịch sự nên đến gần chào hỏi: "Xin chào. ”

Đối phương nhìn Lâm An Hàm một hồi, rồi chợt nói: "Ulysses."

Lâm An Hàm sững sờ một chút: "Sao?"

"Đó là tên của tôi."

Lâm An Hàm phản ứng lại: “Xin chào, Ulysses.” Cậu đi đến bên cạnh Ulysses, ánh mắt vô thức nhìn đến tranh vẽ trước mặt anh ta, nhưng đến khi nhìn thấy nội dung trên giá vẽ thì cậu lại sững sờ.

- Đây là một tờ giấy trắng.

Lâm An Hàm chớp mắt, cậu thay hàng xóm của mình nghĩ ra lý do: "Anh còn chưa nghĩ ra mình phải vẽ cái gì sao? ”

Ulysses trầm giọng nói: "Tôi đã nghĩ ra rồi. ”

“Thật sao?” Lâm An Hàm không biết nhiều về hội họa nên không hỏi, lại lảng sang chuyện khác: "Cám ơn kẹo của anh. ”

Ulysses nghe vậy bỗng nhiên ngước mắt nhìn cậu: "Nhưng cậu cũng đâu có ăn nó, phải không?”

Lâm An Hàm ngây ngẩn cả người, đầu tiên cậu cảm thấy ngượng ngùng, nên theo bản năng nói xin lỗi: "Ừm, xin lỗi, bởi vì giấy gói kẹo ướt. Nhưng ngay lập tức, Lâm An Hàm nhận ra có gì đó không ổn, khuôn mặt cậu có chút bối rối, "Tại sao anh biết tôi đã không ăn ..."

Ulysses hơi nghiêng về phía trước khom lưng xuống, chóp mũi hơi hít hít, ngửi giữa cổ Lâm An Hàm trong chốc lát, sau đó lại lui về khoảng cách ban đầu chậm rãi mở miệng nói: "Bởi vì mùi vị. ”

Lâm An Hàm giơ cánh tay lên ngửi, nhưng cậu không ngửi thấy mùi gì. Điều này khiến cậu càng cảm thấy khó hiểu: "Mùi gì?"

Lông mi màu vàng sậm của Ulysses hơi rũ xuống, có hơi che lại màu hổ phách trong con ngươi của mình: "Mùi biển, cậu không có... Không đủ nồng."

Lâm An Hàm nghe không hiểu, cậu có chút nghi ngờ về vốn ngoại ngữ của mình không đủ tốt, nên đã khiến cậu hiểu sai ý của Ulysses. Cuối cùng, cậu bỏ qua câu hỏi bằng cách chạm vào cổ mình. Để giảm bớt xấu hổ, Lâm An Hàm lại đưa mắt nhìn về phía biển: "Phong cảnh ở đây rất đẹp."

Ulysses gật đầu: “Ừ, đây là một vùng biển đẹp.” Vừa nói anh ta vừa quay mặt sang nhìn Lâm An Hàm: “Phải không?”

Không biết có phải vì góc độ ánh mặt trời hay không, mà Lâm An Hàm mơ hồ nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong con ngươi của Ulysses, cậu sững người một lúc rồi mới gật đầu đồng ý với anh ta: “Ừ, rất đẹp.” Cậu nghĩ tới điều gì đó: "À, đúng rồi, anh có thấy một cô gái? Cô ấy hơi cao, mái tóc xoăn nhẹ, mắt xanh... cô ấy rất xinh đẹp."

Ánh mắt của Ulysses dừng ở trên mặt Lâm An Hàm một lúc lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu, anh ta đưa ngón tay chỉ về phía sau lưng cậu: "Tôi nhìn thấy cô ấy, ở dưới đá ngầm bên kia... Tôi nghĩ cô ấy có thể đi bơi."

Lâm An Hàm biết ơn gật đầu nói: "Cảm ơn anh."

Lâm An Hàm tạm biệt Ulysses và đi theo hướng mà anh ta chỉ, cậu tìm kiếm xung quanh đá ngầm, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Euera, cũng như quần áo mà cô đã cởi ra. Lâm An Hàm hơi khó hiểu: Chẳng lẽ Euera mặc đồ bơi đến à?

Kỹ năng dưới nước của Lâm An Hàm không tốt lắm, cậu xắn ống quần định bước vài bước, nhưng khi bị nước biển đập vào đầu gối thì cậu dừng lại. Cậu cố gắng gọi tên Euera, nhưng phản ứng duy nhất dành cho Lâm An Hàm đó là tiếng sóng biển vỗ rì rào.

Cậu hơi lo lắng: Euera đã về chưa? Hay là…

Lâm An Hàm quay lại và muốn hỏi Ulysses xem anh ta có biết bơi không, nhưng khi cậu nhấc chân muốn rời đi thì bị thứ gì đó nắm lấy mắt cá chân kéo mạnh về phía sau.

Lâm An Hàm ngã xuống đất, lúc muốn đứng lên thì bị sóng biển dâng lên đánh ngã trở về. Miệng Lâm An Hàm tràn ngập chút nước biển mặn đắng, cậu hốt hoảng đưa tay xuống sờ thứ quấn quanh mắt cá chân mình, nhưng không phát hiện được gì.

Cậu cảm thấy hơi sợ cảnh bị đuối nước, Lâm An Hàm ở trong nước biển vùng vẫy vài lần, may sao được thủy triều đẩy trở lại bãi biển. Cậu vội vàng bò dậy, đầu tiên là cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra.

Điện thoại di động bị ngâm trong nước nhưng không bị hư, màn hình vẫn sáng hiển thị có một tin nhắn mới.

[Euera: Em vừa về đến nhà, anh có đến gặp em không? Em sẽ đến tìm anh sau.]