Chương 8: Bờ biển

Người đàn ông trần trụi nửa người trên hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lâm An Hàm một lúc, một lát sau người nọ mới ném đồ vật trong tay xuống, bước vài bước tới gần, đôi mắt xanh thẳm xẹt qua người Lâm An Hàm trong chốc lát rồi mới không vui mở miệng: "Tìm ai? ”

Lâm An Hàm có chút lo lắng đứng thẳng người: "...Xin lỗi, Euera có ở đây không anh?"

Đôi mắt xanh lam của người đàn ông hơi nheo lại, nghi ngờ nhìn chăm chú vào Lâm An Hàm một lúc rồi mới trả lời: "Không, em ấy đã ra ngoài rồi. Cậu là ai?"

Bởi vì đối phương là anh trai của Euera, nên Lâm An Hàm không khỏi có chút xấu hổ: "Ừm, à, em là... Bạn của Euera. Bọn em đã hẹn nhau ra ngoài chơi."

Người đàn ông nhìn cậu một hồi, tiếp đó xoay người dời đi một chút khoảng cách: "Vào chờ đi."

Lâm An Hàm đắc ý gật đầu: "Dạ, cảm ơn anh."

Đối phương xoay người, Lâm An Hàm vội vàng đi theo người nọ vào sân. Nhưng người đàn ông vẫn vô cùng thờ ơ, hắn bước trở lại vị trí ban đầu, cúi xuống giải quyết chuyện trước đó. Lâm An Hàm nhìn sang, chỉ thấy người đó đang cặm cụi rửa vỏ sò: Có rất nhiều vỏ sò sặc sỡ và sáng bóng chất đống trong thùng gỗ, mỗi cái đều rất đẹp mắt.

Lâm An Hàm nhìn một hồi, ánh mắt vô thức dừng lại trên chiếc vỏ ốc mà người đàn ông đang cầm, không khỏi hỏi: "Anh định rửa sạch rồi bán à?"

Người nọ ngẩng đầu lên, không hài lòng ném cho cậu một ánh mắt, như là cảm thấy Lâm An Hàm đã hỏi một câu rất ngu xuẩn: "Tặng người. ”

Lâm An Hàm "À" một tiếng, cậu nói như để chuộc lỗi: "Vậy chắc người đó sẽ rất thích."

Câu nói này có vẻ làm người đó hài lòng, người nọ liếc nhìn Lâm An Hàm, rồi lấy từ trong thùng ra một chiếc vỏ sò đưa cho cậu.

Lâm An Hàm kinh ngạc đưa tay ra nhận lấy: "Là cho em sao? Em cảm ơn."

Vỏ sò màu hồng dưới ánh mặt trời sẽ phát ra một chút vầng sáng nhàn nhạt, khi thay đổi góc độ còn có thể nhìn thấy các sợi chỉ trên đó. Lâm An Hàm thưởng thức trong chốc lát rồi nâng mắt lên mới phát hiện người kia đang nhìn chằm chằm vào mình, không chớp mắt. Mặc dù người trước mặt nhìn qua có chút giống với Euera, nhưng Lâm An Hàm vẫn cảm thấy không được tự nhiên và dè dặt lại như trước, cậu có chút xấu hổ lập tức đứng thẳng người: "Sao vậy?"

Người đàn ông nói: "Tôi tên là, Adelaide." Nói rồi hắn dùng khăn vải lau tay: "Nếu muốn gặp Euera, tối nay hãy quay lại."

Lâm An Hàm có chút thất vọng: "Cô ấy sẽ về rất muộn sao?"

Adelaide hơi nhướng mày, mơ hồ trả lời: “Chắc vậy.” Nói xong người nọ mang vỏ sò đã rửa sạch phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, rồi như nghĩ tới điều gì đó nói: “Cậu cũng có thể ra bờ biển thử chút vận may."

Lâm An Hàm gật đầu: "Dạ, cảm ơn anh." Cậu định rời đi, nhưng Adelaide lại ngăn cậu lại. Lâm An Hàm quay đầu lại và nhìn vào đôi mắt xanh của hắn. Adelaide mở miệng hỏi cậu: "Cậu có biết bơi không?"

Lâm An Hàm do dự một lúc: “...Không giỏi lắm.” Nói thật thì cậu chỉ biết bơi một chút và chỉ có thể bơi ở vùng nước nông.

Khóe miệng của Adelaide hơi nhếch lên, trong nụ cười của hắn mang theo vài phần ý vị: "Vậy cậu phải cẩn thận với biển."

Lâm An Hàm cảm kích gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn."

Lâm An Hàm nói lời tạm biệt với Adelaide và theo ký ức đi bộ về phía rạn san hô bên bờ biển đêm qua. Lúc đầu, Lâm An Hàm tập trung sự chú ý vào phong cảnh bên đường, sau một lúc, cậu chợt nhận ra có một điều gì đó rất kỳ lạ: Trên hòn đảo này dường như có rất ít người, thậm chí còn không gặp được người qua đường.

Lúc đầu Lâm An Hàm còn tưởng rằng phong cảnh ở đây đẹp như vậy, theo lý mà nói, hẳn là ngành du lịch phải rất phát triển mới đúng. Nhưng trên thực tế, Lâm An Hàm hầu như không nhìn thấy các khách du lịch như mình trên đảo. Cậu có chút khó hiểu, nhưng sao cũng không nghĩ ra, đến khi mặt biển dần xuất hiện trong tầm mắt, cậu mới dời đi lực chú ý.

Lâm An Hàm đầu tiên là đi tới rạn san hô đêm qua, cậu đứng một lúc, sau đó bước xuống và chậm rãi đi đến bãi biển. Lúc đầu cậu không đi giày, mà đi bộ nhưng sau khi đi được một lúc, cậu cởi giày và tất ra, cầm chúng trên tay. Cát ở lòng bàn chân mềm và ấm. Lâm An Hàm đến bãi biển với ý định tìm Euera, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống bãi biển, nhìn những con sóng đến rồi đi với sự bình tĩnh và mới lạ.

——Đây là một vùng biển rất đẹp.