Chương 7: Anh trai của Euera

Augsig xé một tờ giấy, dùng bút vẽ một lúc rồi đưa tờ giấy cho Lâm An Hàm: "Cậu có thể theo bản đồ đơn giản này mà tìm." Nụ cười đứng đắn của anh luôn toát lên vẻ lịch sự nho nhã: “Nếu cậu không thể tìm thấy, tôi nghĩ là tất cả mọi người trên đảo Manu rất vui lòng chỉ đường cho cậu."

Lâm An Hàm nhận lấy tờ giấy nói: "Cảm ơn." Khi cậu đang định rời đi, cậu do dự một chút rồi lại buồn rầu sờ đầu mình: "Xin lỗi, anh có bán thứ gì giúp ngủ ngon không? Ví dụ như dầu thơm, thảo dược, hay những loại giống vậy. Tôi không có mang theo. Cũng không biết có phải vì thay đổi môi trường ngủ hay không, mà mỗi buổi tối lúc tôi đang nửa tỉnh nửa mê luôn cảm thấy có người đè nặng lên tôi... Theo cách nói của chúng tôi, nó hơi giống như là bị một con ma đè lên người.” Lâm An Hàm vừa nói vừa cười ngượng ngùng: "Tất nhiên, trên đời này không có kiểu tồn tại siêu thực như vậy, cho nên tôi nghĩ không biết có phải nguồn cơn bắt đầu từ giấc ngủ của tôi hay không."

Augsig nghe vậy chớp mắt, sau đó tiếc nuối nói: "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ trên đảo có cửa hàng nào bán mấy thứ đó đâu."

"À, thì ra là vậy..." Lâm An Hàm có chút thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì hơn, cậu đành tự an ủi mình, nói: "Được, cảm ơn. Có lẽ chỉ là nhất thời, có lẽ đêm nay sẽ tốt hơn."

Cậu tạm biệt Augsig, mở cửa và lần theo tấm bản đồ đơn giản để tìm đến nơi ở của Euera.

Bản đồ của Augersig được vẽ một cách đơn giản và dễ hiểu, lúc đi Lâm An Hàm còn tiện thể mua một bát cùi dừa bên đường làm bữa sáng. Sau khi từ từ ăn hết cùi dừa, cậu cũng gần như đã tìm thấy nơi ở của Euera.

Nơi ở của Euera rất gần biển, cũng rất gần với rạn san hô đêm qua. Bên trong hàng rào nhỏ vây thành một vòng, là một ngôi nhà nhỏ ba tầng, Lâm An Hàm đến gần thì nhìn thấy một người đàn ông cởi trần đang cúi người trong khu vườn nhỏ.

Lâm An Hàm nhìn thấy bộ dạng rạng rỡ khi ánh mặt trời chiếu lên lưng đối phương, trong lúc nhất thời cậu hoảng hốt chính mình có phải nhìn thấy vảy cá màu trắng hay không, nhưng sau đó khi người đàn ông đứng thẳng thắt lưng lên, Lâm An Hàm nhìn thấy đôi mắt xanh sẫm của người kia, cũng làm cho cậu ý thức được thứ vừa rồi nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác dưới ánh sáng.

Làn da trắng như ngọc của người đàn ông dưới ánh mặt trời tỏa ra chút ánh sáng hư ảo, những giọt nước chảy xuống ngực lăn theo vết rãnh ở bụng rồi biến mất trong chiếc quần vải lanh sẫm màu. Trên mặt người đó không có biểu cảm gì, có vẻ hơi lạnh lùng khó gần.

Lâm An Hàm có chút khách sáo cách hàng rào nhỏ thận trọng nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc: "...Xin chào."

Lâm An Hàm có chút hối hận vì mình đã không nói trước với Euera mà đã đến đây tìm cô, cậu đoán người đàn ông trước mặt này có lẽ là anh trai của Euera... Người mà lúc trước Euera không muốn mình gặp sớm như vậy.

-----