Chương 6: Hỏi nhà

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm An Hàm rửa mặt xong đi ra cửa, tình cờ nhìn thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, sau đó từ bên trong đi ra một thanh niên có vóc người mảnh khảnh cao gầy.

Một bên vai đối phương còn cõng giá vẽ, mái tóc hơi dài màu vàng sẫm được buộc lỏng lẻo sau đầu bằng một chiếc chun, một chút tóc lòa xòa trước trán, hơi che đi con ngươi màu hổ phách.

Ngay sau đó, anh ta ngước mắt lên và nhìn thấy Lâm An Hàm, giữa hai hàng lông mày hơi nhúc nhích, anh ta ôm bảng vẽ nhẹ giọng mở miệng chào hỏi: "Chào buổi sáng. ”

Lâm An Hàm đầu tiên là bị vẻ ngoài xuất sắc của đối phương làm cho rung động, sau đó mới nhận ra đây là người hàng xóm hôm qua cho mình kẹo: "Xin chào."

Đối phương gật đầu một cái, sau đó lại vươn tay về phía Lâm An Hàm, năm ngón tay nắm chặt vào nhau như là đang bắt lấy thứ gì đó.

Lâm An Hàm chần chờ một chút, nhưng vẫn vươn bàn tay ra, một viên kẹo hình vuông được bao bọc bởi giấy đường rơi vào lòng bàn tay cậu: "A. Cám ơn.”

Đối phương cụp mi, khẽ gật đầu, rồi ở trước mặt Lâm An Hàm xoay người rời đi.

Lâm An Hàm đang định mở giấy gói kẹo ra, thì ngón tay chạm vào bề mặt viên kẹo và lại dừng lại động tác: Viên kẹo này cũng ướt.

Lâm An Hàm đưa kẹo lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, nhưng lại ngửi thấy mùi nước biển quen thuộc.

Anh có chút nghi ngờ, lại có hơi khó hiểu lẩm bẩm một mình: "Lạ thật."

Lâm An Hàm do dự một chút, kết quả vẫn là không ăn, cậu bỏ kẹo vào trong túi, đi xuống lầu quả nhiên ở dưới lầu lại nhìn thấy Augsig đang đứng trước quầy: "Chào buổi sáng, Augsig."

Augsig ngước mắt lên nhìn cậu, cười nói: "Chào buổi sáng, cậu còn chưa ăn sáng, phải không?"

Lâm An Hàm gật đầu một cái: "Tôi chuẩn bị ra ngoài ăn, gần đây hẳn là có quán đặc sản chứ?”

Augsig chớp chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra mấy phần khôi hài: "Đảo Manu không lớn, có lẽ cậu nên tự tìm sẽ tốt hơn."

Nghe thấy câu này, Lâm An Hàm vốn định rời đi ngay, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó cậu hỏi: "Đúng rồi..." Cậu đi tới trước quầy, cánh tay đặt ở quầy, giọng nói cũng hạ thấp xuống. Lâm An Hàm có chút ngượng ngùng: "Tôi muốn đi tìm bạn gái tôi, nhưng vừa rồi tôi phát hiện mạng trên đảo hình như không được tốt cho lắm, có lẽ cô ấy không nhận được tin nhắn của tôi. Cô ấy tên là Euera, anh cũng là người ở đây, anh có biết cô ấy sống ở đâu?"

Augsig nhỏ giọng trầm ngâm một hồi, như là có điều suy nghĩ, một lát sau mới nhẹ nhàng "À" một tiếng, không rõ nói cái gì: "Ha, bạn gái." Augsig lộ ra một nụ cười không giống như bình thường: "Tôi biết cô ấy ở đâu. ”