Chương 5: Cục cưng, em có muốn vào phòng của anh chơi trò chơi không?

Nhưng nước từ bồn tắm tràn ra vẫn tràn ra ngoài phòng tắm, Lâm An Hàm đi chân trần đẩy cửa phòng tắm ra nhìn một chút mới phát hiện sàn gỗ trong phòng ngủ cũng bị nước ngâm một phần. Cậu chán nản gãi gãi đầu, quay đầu rút ra mấy tờ giấy, nằm sấp trên mặt đất bắt đầu lau nước. Nhưng cách này có vẻ không hiệu quả, Lâm An Hàm đứng dậy suy nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi Augsig xem anh có cây lau nhà không... Không biết sàn gỗ có thể bị phồng rộp lên không, nên chắc cậu cũng cần phải nói qua một tiếng với Augsig mới được.

Lâm An Hàm dùng khăn mặt lau người qua loa, rồi quấn mình trong áo choàng tắm màu trắng đẩy cửa phòng ra.

Đèn ở hành lang bên ngoài đều đã tắt, Lâm An Hàm không biết công tắc ở đâu, nên chỉ có thể dùng chức năng đèn pin của điện thoại di động miễn cưỡng cung cấp một chút ánh sáng. Sau khi Lâm An Hàm bước xuống cầu thang, cậu nhận ra rằng Augsig đã biến mất khỏi quầy từ lâu: Đúng vậy, Augsig cũng cần nghỉ ngơi chứ.

Lâm An Hàm tìm kiếm ở tầng một một lúc cũng không tìm thấy cây lau nhà đâu, cậu có chút đau khổ, vì không biết Augsig sống ở đâu nên đành phải quay lại tầng hai.

Hành lang tầng hai vẫn tối om, nhưng điều khác biệt là lần này có một người đứng trước cửa phòng Lâm An Hàm. Lâm An Hàm hơi ngạc nhiên, cậu bước tới vài bước: "Augsig—" Giọng nói của Lâm An Hàm đột nhiên bị đứt đoạn, bởi vì đến gần hơn, đèn pin chiếu vào khuôn mặt của người trước mặt, nên cậu có thể nhận ra người trước mặt mình không phải là Augsig. Lâm An Hàm có chút khó hiểu: "Xin chào?"

—— Người kia cao quá.

Không chỉ cao, mà đối phương chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới nên Lâm An Hàm có thể nhìn rõ cơ ngực và cơ bụng lộ ra của đối phương, còn có hoa văn kỳ lạ trên cánh tay của người đó ... Có lẽ đó là một hình xăm.

Người đàn ông đứng trước mặt Lâm An Hàm nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, người nọ có một đôi mắt màu xanh lục đậm, khi hắn nhìn người ta không chớp mắt, sẽ trông giống như một loại động vật nào đó, nhưng trong lúc nhất thời Lâm An Hàm không thể nói rõ được đó là loài động vật gì.

Có lẽ là bởi vì người trước mặt quá cao, lại có khí chất đặc biệt nguy hiểm, nên Lâm An Hàm cảm thấy có chút không thoải mái. Cậu định quay đi, nhưng người đàn ông trước mặt lại chậm rãi cong môi và mỉm cười. Ngay sau đó, người đàn ông một tay chống lên cửa, tay kia bất ngờ nắm lấy cổ tay Lâm An Hàm kéo về phía mình.

Lâm An Hàm mất cảnh giác suýt chút nữa bị kéo vào lòng đối phương, cậu vô thức ngửa mặt ra sau, chóp mũi cũng theo đó chạm vào cơ ngực nở nang của đối phương. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm An Hàm cảm thấy bàn tay mình đυ.ng phải thứ gì đó rất nóng bỏng —— Người đàn ông xa lạ đã ấn tay cậu vào vùng dưới rốn.

Cả người của cậu hoàn toàn đông cứng lại, biểu cảm trên khuôn mặt cũng hiện lên nét sửng sốt. Lâm An Hàm có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại của gân xanh trên cơ bụng đối phương, phải mất một lúc lâu sau, cậu mới cố gắng mở miệng nói chuyện, để tìm hiểu xem rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì: "Xin lỗi, tôi..."

Người đàn ông cởi trần hơi cúi đầu xuống dưới, nửa người của hắn hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể của Lâm An Hàm. Người đàn ông khẽ cười nhìn về phía cậu, trong miệng phát ra thứ tiếng nước ngoài kỳ lạ: "Cục cưng, em có muốn vào phòng của anh chơi trò chơi không?"

Lâm An Hàm cố gắng rút tay lại, nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn và cậu không thể thành công. Đầu óc cậu choáng váng, bối rối đến mức nói lắp bắp: "Không, không, tôi... Tôi không phải..."

"Spencer!"

Lâm An Hàm theo giọng nói đó quay đầu lại, cậu nhìn thấy Augsig ở cuối hành lang đang cầm đèn, vẻ mặt trông rất nghiêm trọng: "Buông tay ra, cậu ấy không thích như vậy. ”

Người đàn ông đứng trước mặt Lâm An Hàm chậm rãi buông tay ra, nhún vai một cái: "Được rồi." Nhưng trước khi đi, hắn vẫn có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua Lâm An Hàm: "Cục cưng, nếu lần sau em muốn chơi trò chơi. Có thể đến tìm tôi, tôi sẽ ở ngay bên cạnh em." Hắn mơ hồ chớp mắt: "Em thích chơi trò gì cũng được."