Chương 4: Tặng kẹo

Khi trở về khách sạn, Augsig vẫn ngồi sau quầy, dựa vào ánh đèn hơi vàng để đọc trang sách trước mặt. Lâm An Hàm nói chuyện với anh: "Một mình anh ở đây rất vất vả phải không?”

Augsig ngẩng đầu cười nhìn cậu: "Không có, nơi này rất vắng khách."

Lâm An Hàm chần chờ một chút: “Thật sao?” Cậu vốn tưởng rằng với tư cách là chủ khách sạn, Augsig sẽ muốn có nhiều khách hơn, nhưng dường như anh cũng không để ý về vấn đề này cho lắm.

“Ừm, đúng vậy.” Augsig giống như đột nhiên nhớ ra một điều gì đó: "Hai vị khách ở gần với cậu, một người là họa sĩ đến để vẽ ảnh phong cảnh, còn người kia... Tôi nghĩ là cậu nên tránh xa anh ta ra. ”

Lâm An Hàm nghe vậy có chút nghi hoặc hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì?”

Augsig nháy mắt và mỉm cười tinh tế: "Cậu sẽ biết ngay thôi." Anh gấp sách lại: “Được rồi, cậu về ngủ đi.”

Lâm An Hàm do dự một chút, nhưng vẫn nghe theo lời của Augsig đi lên cầu thang vào phòng, khi đi qua hành lang hơi dài, cậu liếc nhìn phòng dành cho khách bên cạnh: Cậu không biết những vị khách khác ở đâu.

Lâm An Hàm suy nghĩ một lúc, nhưng cậu cũng không thể hiểu được lời nhắc nhở của Augsig có nghĩa là gì, vì vậy cứ tiếp tục đi về phía phòng mình, đến khi tay cậu đặt trên tay nắm cửa phòng mình, muốn đẩy cửa đi vào thì nghe thấy tiếng "Rắc rắc"nhẹ từ cửa bên cạnh.

Cậu nghiêng mặt sang một bên, thì thấy cửa phòng bên cạnh bị mở ra một khe hở, sau khe hở là một đôi mắt u ám. Lâm An Hàm và người sau cánh cửa nhìn nhau một lúc, cậu dừng lại và nhận ra có điều gì đó không ổn: Người này không bật đèn.

Đối phương nhẹ giọng mở miệng chào hỏi Lâm An Hàm, giống như đang dùng tiếng thở dốc nói: "Xin chào. ”

Lâm An Hàm nghe thấy giọng nói kia thì sững sờ một chút, không ngờ đối phương cũng sẽ chào hỏi mình, nhưng lại phản ứng kịp, lập tức gật đầu: "Xin chào?"

Đối phương từ sau khe cửa duỗi một tay ra, trong lòng bàn tay có một vật nhỏ hình vuông: "Tặng cho cậu."

Lâm An Hàm không biết đó là cái gì, nhưng chần chờ một chút vẫn đưa tay ra nhận: "Cám ơn. ” Sau một tiếng "Cạch" yếu ớt người hàng xóm kỳ lạ của cậu lại đóng cửa lại

Lâm An Hàm đưa khối nhỏ trong lòng bàn tay đến chóp mũi ngửi một chút: Là kẹo.

Cậu trở về phòng, nhưng không ăn kẹo do hàng xóm tặng: Vì giấy gói kẹo hơi ướt, hình như là bị dính nước biển, thoang thoảng mùi của biển... Có lẽ người hàng xóm tốt bụng của cậu đã không nhận ra được điều này.

Lâm An Hàm nghĩ, chắc chắn sẽ chẳng có ai, lại đi cố tình tặng kẹo cho mình mà lấy một viên kẹo ngâm trong nước biển để biểu đạt sự thân thiện cả. Và người hàng xóm mới mà cậu vừa gặp hôm nay... Có vẻ như chỉ là một nhϊếp ảnh gia có chút nhút nhát, chứ cũng không phải là người xấu.

Sau một ngày lăn lộn, Lâm An Hàm cuối cùng cũng có thời gian để thư giãn một lúc. Phòng có bồn tắm riêng. Cậu dùng giấy lau sạch để đảm bảo không còn vết bẩn trước, rồi mới cởϊ qυầи áo nằm vào.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp, Lâm An Hàm vừa thả lỏng vừa thoải mái thở ra một hơi. Có lẽ là bởi vì hôm nay đi đường dài, nên cậu có chút mệt mỏi, nằm trong nước ấm dần dần nhắm mắt lại.

Bên tai Lâm An Hàm chỉ có tiếng nước chảy qua vòi nước, nước trong bồn tắm ấm áp nhu hòa, khiến cho đầu cậu có chút mê muội dưới dòng nước chảy nhẹ nhàng này. Cậu lại nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt trên môi của Euera dưới đêm trăng, khóe môi bất giác cong lên, dường như cậu đang ở trong mộng nửa tỉnh nửa mê: Cậu mơ thấy Euera ở ngay trước mặt mình... Euera đưa tay ra vuốt ve gò má cậu, ngón tay dọc theo cằm lướt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên yết hầu, rồi lại dần dần vuốt ve xuống ngực, bụng, sau đó là…

Lâm An Hàm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, cậu thở hổn hển từ trong nước ngồi dậy. Xúc cảm trong mộng quá chân thật, cậu chậm lại một hồi nhìn xuống phía dưới mới phát hiện trong bồn tắm chỉ có mình và nước nóng đã tràn ra khỏi bồn tắm. Lâm An Hàm vội đứng dậy tắt vòi nước, lại rút nút phích chặn của bồn tắm, nhìn dòng nước trong bồn ào ạt chảy xuống.

___

Moè

Công là quái vật biển, biến thành nhiều người khác nhau để tiếp cận thụ nhé.