Chương 3: Gặp bạn gái

Vì đã quá muộn và trời sắp tối nên Lâm An Hàm vốn định ngày hôm sau sẽ đi gặp Euera, nhưng Euera đã nhắn tin cho cậu hẹn gặp ở bãi biển. Lâm An Hàm cảm thấy bờ biển vào ban đêm không an toàn cho lắm, cậu vốn định nhắn tin từ chối, nhưng lại gửi không được vì mất kết nối: Không biết có phải là vì ở trên đảo hay không, mà mạng lưới cứ thường xuyên bị mất kết nối.

Lâm An Hàm lo lắng rằng Euera vẫn đang đợi mình ở bên bờ biển, nên vội vàng bật dậy khỏi giường. Khi cậu đi ra ngoài, Augsig vẫn đang đứng trước quầy, anh cúi đầu như đang đọc sách, khi nghe thấy giọng nói của cậu, thì anh ngẩng mặt lên cười với Lâm An Hàm và nói: "Sao ra ngoài trễ vậy? Cẩn thận an toàn đó."

Lâm An Hàm vội vàng gật đầu, đẩy cửa ra ngoài.

Trên đảo Manu không có đèn đường, nhưng hôm nay mặt trăng lại rất sáng, Lâm An Hàm nhờ ánh trăng mà nhìn rõ con đường dưới chân nên không sử dụng chức năng đèn pin của điện thoại di động. Cậu bước nhanh ra bãi biển, tìm kiếm rạn san hô bên bờ biển mà Euera đã mô tả cho mình.

Nhưng trước khi nhìn thấy rạn san hô, Lâm An Hàm lần đầu tiên nhìn thấy chính là Euera — Cô giống hệt như trong ảnh.

Và có một điều mà Hoa Hà nói rất đúng, đó là, nếu có một người quá đẹp, thì người đó sẽ không giống với người thật. Lâm An Hàm sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng người ngồi bên bờ biển không phải là ảo mộng quyến rũ của riêng anh mà là một sự tồn tại thực sự: Euera, dưới ánh trăng ngửa đầu nhìn mặt trăng giống như tinh linh bên bờ biển, mái tóc dài xõa tung bay trong gió biển, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi trắng, nhìn như ngọc trai dưới ánh trăng— Giống như cô đang tỏa sáng vậy.

Lâm An Hàm đứng sững sờ một lúc, rồi lại bước tới, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội, cũng nhìn thấy đôi mắt xanh lam của Euera khi cô quay mặt lại. Trong khoảnh khắc đó, Lâm An Hàm không biết đôi mắt của Euera đẹp, hay là biển cả dưới ánh trăng lạnh lẽo kia đẹp hơn.

Lâm An Hàm dưới ánh mắt chăm chú của Euera chậm rãi bước đến gần, cậu có thể vì người yêu chưa từng gặp mặt của mình mà băng qua nửa vòng trái đất đến một nơi xa lạ, giờ cậu mới thực sự được nhìn thấy người thật, cậu cảm thấy có chút xấu hổ: “...Xin chào."

Euera ngước nhìn Lâm An Hàm, cô khẽ mỉm cười, môi hé mở nhưng không phát ra tiếng.

Lâm An Hàm không bận tâm, vì cậu đã biết Euera không thể nói được. Cậu cũng ngồi xuống đá ngầm giống như cô, nhưng đến khi cúi đầu xuống, Lâm An Hàm mới phát hiện Euera đang mặc một chiếc váy dài sẫm màu, rộng thùng thình, tà váy hoàn chỉnh chặn nửa người dưới của Euera, bị gió bên bờ biển thổi bay phiêu đãng. Cậu do dự một lúc, đang định vén gấu váy mắc bên dưới đá ngầm cho Euera thì những ngón tay duỗi dài của cô đã ấn vào mu bàn tay của cậu.

Không biết có phải là vi bị gió biển thổi lâu hay không mà, những ngón tay của Euera có chút mát lạnh, còn có chút tình triều mơ hồ. Lâm An Hàm hơi khẩn trương, tay cậu không dám nhúc nhích, chỉ chậm rãi quay mặt lại, nhìn thấy khuôn mặt của Euera đang dần dần kề sát vào.

Đây có lẽ là một khuôn mặt đẹp không tỳ vết, mỗi một chỗ đều tạo nên vẻ đẹp khiến người mê đắm, hàng mi thanh mảnh như cánh bướm, đôi đồng tử xanh biếc, sống mũi cao và đôi môi căng mọng... Đến khi kết hợp lại với nhau tạo thành một khuôn mặt đẹp đến mê mẩn.

Euera chỉ nhẹ nhàng dùng môi chạm vào gò má của Lâm An Hàm một chút rồi lui về.

Lâm An Hàm cảm thấy nơi mình bị môi của Euera chạm vào dường như trở nên ẩm ướt, trái tim cậu cũng đung đưa theo làn gió biển lâng lâng bay lên, tới độ, cậu muốn vươn tay ôm lấy Euera vào lòng thì chợt nhận ra, đối phương chính là không thấp hơn mình là bao. Tay Lâm An Hàm dừng lại, trên mặt cũng lộ ra một chút nghi hoặc: Bản thân cậu cũng không phải là người thấp bé, nhưng mà... Có lẽ Euera vẫn cao hơn thì phải?

Bởi vì trong nháy mắt nghi hoặc, Lâm An Hàm vội rút tay lại, cuối cùng cậu cũng ý thức được có lẽ mình không nên lụp chụp như vậy, vội vàng ngồi thẳng người. Cậu hơi đỏ mặt nói chuyện với Euera, che giấu đi sự ngượng ngùng của mình: "Euera, em có sống ở gần đây không? Bờ biển tối quá, sáng mai anh muốn gặp em."

Euera nắm lấy tay Lâm An Hàm, chậm rãi viết lên lòng bàn tay anh: "Em muốn gặp anh."

Lòng bàn tay của Lâm An Hàm ngứa ngáy, cậu có chút ngượng ngùng, giọng nói cũng hạ thấp xuống: "Anh cũng rất muốn gặp em. ”

Cậu nhẹ nhàng giao tiếp với Euera trong khi gió biển thổi đến, đợi đến khi cậu lại một lần nữa ngẩng mặt nhìn về phía mặt biển, lúc này cậu mới nhận ra rằng sắc trời đã không còn sớm nữa và gió đêm cũng có chút lạnh. Lâm An Hàm ngẩng đầu nhìn Euera: "Ngày mai anh đến chỗ em, được không?"

Mí mắt mảnh mai và lông mi dài rậm của Euera run lên, cô khẽ gật đầu: "Được."

Lâm An Hàm cong môi cười: "Vậy bây giờ anh đưa em về.”

Nhưng Euera lại nhẹ nhàng lắc đầu, cô chậm rãi viết vào lòng bàn tay Lâm An Hàm: "Không cần đâu, anh em sẽ nhìn thấy... Và anh ấy sẽ không vui đâu."

Lâm An Hàm có chút thất vọng: "Vậy sao? Vậy thôi theo ý em đi."

-----