Chương 2: Lên đảo

Sợ không kịp máy bay, Lâm An Hàm một đường đi rất gấp, chờ lên máy bay xong, cậu mới có thời gian rảnh rỗi và tâm tình ổn định để nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động có hình của Euera và mỉm cười ngây ngô. Lâm An Hàm nghĩ thầm: Euera không thể nào là kẻ lừa đảo được, vì cô đã cố gắng sử dụng vốn tiếng Trung không lưu loát của mình để gửi tin nhắn cho cậu, cũng chia sẻ với cậu những phong cảnh bờ biển với tất cả các loại vỏ sò đầy màu sắc. Lân An Hàm chưa từng gặp qua một cô gái nào đơn thuần lại thiện lương như Euera.

Euera nói cho Lâm An Hàm biết, cô chuẩn bị rất nhiều quà cho Lâm An Hàm, cũng đặc biệt chuẩn bị chỗ nghỉ chân thích hợp cho cậu để khi cậu đến sẽ có chỗ nghỉ ngơi, bọn họ có thể cùng nhau đi đáy biển chơi. Lâm An Hàm nghiêng mặt nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ máy bay, môi cậu bất giác cong lên: Cuối cùng cậu cũng có thể được nhìn thấy Euera ở ngoài đời thật rồi.

Nửa đường Lâm An Hàm ngủ thϊếp đi, bị tiếp viên hàng không đánh thức mới ý thức được mình đã đến nơi. Cậu bước xuống máy bay và thấy bầu trời bên ngoài máy bay có màu cam, mặt trời như lòng đỏ trứng chỉ để lại một nửa ở chân trời. Lâm An Hàm đứng nhìn trong chốc lát, mới bừng tỉnh, cậu nhanh chóng cúi đầu dựa theo bản đồ tìm chỗ mình chuẩn bị đi.

Nơi cậu muốn đến là một hòn đảo nhỏ, cần phải đi thuyền đến. Nhưng cũng may cậu đã được hướng dẫn trước, nên lúc đi xe buýt đến bến phà thì kịp giờ thuyền nhỏ ra đảo. Không biết có phải bởi vì thời gian có chút muộn hay không, mà trên thuyền chỉ có một hành khách lẻ loi là Lâm An Hàm. Thuyền trưởng lẩm bẩm nói với cậu một chuỗi những lời mà cậu nghe không hiểu, Lâm An Hàm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, định giao tiếp bằng tiếng Anh mới phát hiện thuyền trưởng cũng không biết nói tiếng Anh.

Khi xuống thuyền, chủ thuyền lại quay trở lại, Lâm An Hàm có chút nghi ngờ: Vốn dĩ cậu còn cho rằng thuyền trưởng là người sống trên hòn đảo. Nhưng bởi vì ngôn ngữ bất đồng, nên Lâm An Hàm cho dù có nghi hoặc cũng không thể giải đáp được, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, rồi kéo vali theo bản đồ giấy trên tay nghiêm túc tìm khách sạn mình nên ở lại.

Trên đảo chỉ có một khách sạn, Lâm An Hàm nhanh chóng theo bản đồ giấy tìm được điểm đến. Cậu đẩy cửa khách sạn ra bước vào, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai tóc vàng mắt xanh đang chống cằm ở trước quầy. Đối phương khi nhìn thấy Lâm An Hàm thì lộ ra nụ cười xinh đẹp, tầm mắt dừng lại trên mặt Lâm An Hàm trong chốc lát lại nói ra câu tiếng Trung không quá thuần thục: "Xin chào. ”

Lâm An Hàm kinh ngạc một chút: "Xin chào? "Cậu có một số nghi ngờ và ngạc nhiên: "Anh có thể nói tiếng Trung Quốc?”

Người đàn ông gật đầu, dùng ngón tay đơn giản so sánh một khoảng cách: "Một chút. Cậu có muốn ở lại khách sạn này không?”

Lâm An Hàm gật đầu, không biết có phải vì người đàn ông nói chuẩn tiếng Trung hay không, mà cậu bỗng nhiên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, trên mặt cũng không tự giác mang theo nụ cười: "Một gian phòng đơn. Anh có phải là ông chủ ở đây không?”

Người đàn ông với các đường nét khuôn mặt tuấn mỹ, khẽ tao nhã gật đầu một cái: "Phải, tôi tên là Augsig." Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười ức hức như gió, anh vươn tay về phía Lâm An Hàm.

"Chào mừng cậu đến với đảo Manu."