Chương 13: Spencer đã biến mất

Lâm An Hàm đẩy cửa phòng đi ra ngoài, cậu chạm vào bức tường của hành lang và đi về phía trước, một bên gọi tên của Augsig và Euera... Nhưng không có ai đáp lại cậu, khách sạn này yên tĩnh như thể chỉ còn lại một mình cậu, hành lang trống rỗng lại tĩnh lặng.

Lâm An Hàm bị trí tưởng tượng của chính mình làm cho kinh hãi, cậu vội dùng điện thoại di động chiếu sáng con đường trước mặt một lần nữa. Điện thoại sắp hết pin... Không biết khi nào mới sửa xong mạch điện để có điện lại nữa.

Trong lòng cậu mơ hồ có một loại cảm giác bất an, cậu thử gõ gõ cửa phòng bên cạnh: "Ulysses, cậu có ở đó không?"

“—Cạch.” Tiếng mở cửa phòng lại từ phía bên kia của phòng Lâm An Hàm phát ra.

Lâm An Hàm quay người lại, nương theo ánh sáng của điện thoại di động cậu nhìn thấy có một người đàn ông uể oải đang đứng chống tay vào khung cửa. Đối phương nháy mắt với Lâm An Hàm nói một cách nịnh nọt: "Cậu hoạ sĩ đó không có ở đây đâu.”

Lâm An Hàm theo bản năng cảnh giác lui về phía sau một bước: "Spencer. "Đó là kẻ đêm qua đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© mình.

Spencer nhìn thấy động tác của Lâm An Hàm, hắn mập mờ cười khẩy một tiếng: "Cục cưng đừng căng thẳng, tôi sẽ không cưỡиɠ ɠiαи em đâu." Nhưng đôi mắt xanh biếc của hắn trong hoàn cảnh tối tăm lại có vẻ giống như một loại động vật ẩn núp trong đêm tối, vừa nguy hiểm lại quỷ dị: Chỉ là, nếu như em muốn chơi trò chơi với tôi ... Thì tôi rất hân hạnh được chào đón."

Lâm Anh Hàn hơi nhíu mày, không khỏi nói: "Tôi đã có bạn gái."

Spencer mỉm cười một cách kỳ quặc: “Vậy sao?” Ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt của Lâm An Hàm một lúc: “Vậy bây giờ em có gặp khó khăn gì không?”

Lâm An Hàm mím môi một chút, một lúc lâu sau vẫn trả lời: "Tôi đang tìm người... Anh có thấy Augsig không? Hoặc... Anh đã bao giờ nhìn thấy một cô gái rất cao, có mái tóc xoăn nhẹ đi qua đây không?" Lâm An Hàm hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Spencer, dừng một nhịp mới bổ sung thêm: "...Cao gần bằng anh."

Spencer cười cường điệu: "Cô gái cao gần bằng tôi? Ha ha, điều đó là không thể nào." Ánh mắt hắn chạm vào khuôn mặt hơi nhăn lại vì tức giận của Lâm An Hàm, hắn chậm rãi "Ừm" một tiếng: "Tôi không thấy người quản gia, cũng không thấy ai khác."

“Người quản gia?” Lâm An Hàm khẽ nhíu mày, nhanh chóng bỏ qua biệt danh mà Spencer đặt cho Augsig. Vì không nhận được câu trả lời thỏa đáng từ hắn, nên cậu định quay người rời đi.

Nhưng Spencer đã ngăn cậu lại: "Em định đi đâu vậy?"

"...Tôi sẽ xuống lầu tìm Augsig. Anh ấy nói anh ấy đi xem tình hình nguồn điện."

Spencer không vội đứng lên: "Tôi sẽ đi với em, tôi nghĩ tôi quen thuộc với khách sạn này hơn em."

Lâm An Hàm cảnh giác nhìn chằm chằm Spencer trong chốc lát, do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng khi nghĩ đến tình hình hiện tại, cậu vẫn không từ chối: "...Được."

Lâm An Hàm bước xuống cầu thang, Spencer đi theo sau cậu.

Mặc dù ấn tượng đầu tiên của Lâm An Hàm về Spencer không được tốt lắm, nhưng trong hoàn cảnh tối tăm như giông bão lại mất điện như vầy, thêm một người vẫn khiến Lâm An Hàm thoáng an tâm hơn một chút. Lầu một là khu vực mà cậu không quen thuộc, cậu quay đầu muốn hỏi Spancer, nhưng khi đối diện với đôi mắt xanh biếc của Spansei trong bóng tối thì cậu không khỏi sửng sốt. Sợi dây thần kinh cảnh báo nguy hiểm trong đầu Lâm An Hàm đột nhiên bị kích hoạt, cậu theo bản năng lui về phía sau nửa bước lại bất ngờ dừng lại động tác. Cậu cảnh giác giơ điện thoại lên đối mặt với Spencer: "Anh đi trước tôi đi."

Spancer bị ánh sáng của điện thoại làm cho híp lại, ánh mắt hắn chuyển đến trên mặt Lâm An Hàm, nhưng lại bởi vì thái độ cảnh giác của Lâm An Hàm mà vui vẻ nhếch môi nở nụ cười: "Được. "

Spancer vượt qua Lâm An Hàm đang đi ở phía trước, hắn giống như giả bộ ấm ức, nói: "Cục cưng, tôi thật sự rất buồn khi em cảnh giác nhiều với tôi như vậy."

Lâm An Hàm mím môi không nói gì: Cậu không thích những người nói chuyện phù phiếm, nếu cậu có thể tìm được Euera thì tốt rồi...

Lâm An Hàm phớt lờ những lời vô nghĩa của Spencer, cậu nhìn xung quanh trong hoàn cảnh tối tăm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Augsig. Nhưng tầng một và tầng hai giống nhau, đều tối đen như mực, hơn nữa… Và Lầu một trông hơi lạ một chút. Không biết có phải vì tầng một không được dùng làm phòng khách hay không, mà Lâm An Hàm nhìn thấy nhiều cấu trúc bằng gỗ cũ và những bức tường lộ ra ngoài — Giống như lúc cải tạo ngôi nhà, tầng một không được chú trọng tới vậy.

Ngoài ra, cậu còn phát hiện tầng một của khách sạn rất ẩm thấp, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi nước thoang thoảng trong không khí. Lâm An Hàm thản nhiên duỗi ngón tay chạm vào miếng gỗ bên cạnh, sờ vào thấy ẩm ướt đến hơi mục nát... Nơi này xem ra không có người ở, cũng không có khả năng có thiết bị phát điện.

Lâm An Hàm bắt đầu nghi ngờ rằng Spencer đã đưa mình đến nhầm chỗ, cậu nhìn đi chỗ khác, khi đang định gọi để ngăn Spencer lại, thì cậu sững người: trước mặt cậu không có ai cả ——Spencer đã biến mất.