Chương 1

“Linh nhi, tộc ta sinh ra là để bắt quỷ, bắt từ đời thứ nhất đến nay, nhưng có lẽ sẽ phải kết thúc ở thế hệ của con,... Uổng phí một thân bản lĩnh của ta, lại không thể truyền thụ hết cho con, chỉ dựa vào những gì ta dạy cho con phía trước, thì vẫn không đủ. Hiện tại ta đã là dầu hết đèn tắt, về sau con chỉ có thể dựa vào chính con...”

“Ông ơi, ông ơi,...”

“Ha---”

Lộ Ký Linh hoảng hốt bật dậy, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Ông nội đã qua đời gần một năm, cũng không biết là do lời ông nội nói trước khi mất quá đáng sợ hay là do cô quá nhớ ông...Mà mấy ngày nay luôn mơ thấy giấc mơ này.

Lộ Ký Linh lấy di động, mở lịch ra nhìn:

“Ai...”

Sắp tới ngày giỗ của ông nội, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, từ khi ông mất, trong nhà chỉ còn mình cô.

Năm đó, cha cô là một bắt quỷ sư xuất sắc nhất vùng này, tuổi còn trẻ, danh tiếng đã vang vọng một phương. Nhưng mà sau này, khi cha cô đi du học ở bên phương Tây về liền tuyên bố, nếu ông nội còn phong kiến mê tín, cha sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông.

Ông nội vô cùng đau lòng nhìn người con trai lớn do chính mình cầm tay chỉ dạy, mang theo con dâu đi ra nước ngoài, từ đó không còn quay trở về nữa... Lộ Ký Linh bởi vì từ nhỏ đã vô cùng thân thiết với ông nội, cho nên lúc ấy cha mẹ có dỗ như thế nào cũng không chịu đi, cha cô sợ cô cũng phong kiến mê tín nên trước khi đi đã đem sách cổ đốt hết.

Nguyên bản ông nội của Lộ Ký Linh muốn đem tất cả bản lĩnh của mình đều truyền thụ cho cô, nhưng tổ huấn của Lộ gia có quy định, bản lĩnh bắt quỷ không thể cách đời truyền xuống trừ phi bất đắc dĩ, mà chuyện bất đắc dĩ đó là khi cha Lộ Ký Linh chết, bằng không ông không thể đem bản lĩnh của mình truyền thụ cho Lộ Ký Linh.

Cho nên, mặc dù Lộ Ký Linh đi theo bên người ông từ nhỏ cũng chỉ học được chút da lông.

Kỳ thật cô cũng không thích bắt quỷ, điều cô không có nói với ông nội đó là cô rất sợ quỷ, mỗi khi ông nội kể cho cô chuyện bắt quỷ, cô đều nhịn không được mà thét chói tai, nhưng vì không để ông nội thất vọng, cô vẫn luôb giả vờ như không có gì bất thường…

Lăn lộn trên giường một lúc, Lộ Ký Linh quyết định thức dậy luôn, dù sao cũng không ngủ được.

Cô vừa mới tốt nghiệp không lâu, còn chưa tìm được việc, đang sống dựa vào tiền sinh hoạt cha mẹ cho…May mắn, cho dù cha mẹ không trở lại, nhưng ít nhất vẫn đều đặn gửi sinh hoạt phí cho cô, nếu không cô đã sớm chết đói.

-----------------|

“Haiz...”

Lộ Kỳ Linh đem bó hoa cúc đặt lên ngôi mộ chôn di vật trước mặt, may là cô chọn đến viếng vào ban ngày, bằng không, chắc chắn sẽ bị dọa chết…

Vốn dĩ cô còn đang rối rắm là có nên đến chỗ ngôi mộ chôn di vật này không, Lộ gia có một thói quen, người sau khi chết, không thể lập mồ, chỉ có thể lập mộ chôn di vật. Tro cốt người mất phải đặt bên trong linh đường, còn bên ngoài thì lập một cái mộ chôn di vật.

Ban đầu Lộ Kỳ Linh còn có chút mừng thầm, vì nếu tro cốt mà đặt ở trong linh đường thì cô sẽ không cần phải chạy tới vùng hoang vu dã ngoại để quét tước ngôi mộ. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô vẫn quyết định ra đây vào giữa trưa, dù sao thì mộ chôn di vật thì cũng là mộ của ông nội.

12h trưa là thời gian ánh nắng mạnh nhất, cũng là thời gian dương khí nồng nhất, chắc chắn lũ quỷ sẽ tránh đi. Ai, hiện nay người ta đều đem mộ chuyển đến khu nghĩa địa, nào ai còn để bên ngoài bãi tha ma như vậy nữa.

Bởi vì nghĩa địa không cho lập mộ chôn di vật, cho nên Lộ Ký Linh đã đi tìm ở ngoại thành rất lâu. Vất vả lắm tìm được một khu đất hoang, phong thủy không tồi, chỉ là âm khí hơi nặng. Rốt cuộc, cô cũng không có lựa chọn khác, đành chọn chỗ có âm khí nặng nhất này, hy vọng không có lệ quỷ hay gì đó…

“A...” Lộ Kỳ Linh vừa mới đốt tiền giấy xong, chuẩn bị rời đi thì bên chân đột nhiên có thứ gì đó nhảy qua, dọa cho cô nhảy dựng lên.