Chương 31

“Chúng ta đã làm chuyện phu thê, nên kết nghĩa thành thân.”

Người tu đạo mặc dù không để ý một số nghi lễ phức tạp như trong tục thế, nhưng khế ước kết hôn cũng cực kỳ coi trọng, bằng không cũng sẽ không xuất hiện một đám thế lực gia tộc thế gia tu đạo.

Giang Lâm Vụ nhất thời nghẹn lời, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn nhã của Bạch Ngọc. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ cần cứu người nên cứu, nào còn biết phải kết khế thành thân?

Đứa nhỏ Bạch Ngọc này thật đúng là thành thật. Nhưng mà cũng đúng, hắn là một người ôn hòa tính tình thiện lương, làm không được chuyện lấy thân trong sạch của nữ tử rồi còn không cho danh phận.

Tuy rằng mấy ngày nay hai người ở chung dần có chút hòa hoãn, nhưng nàng cũng không quên trước kia nàng đối đãi Bạch Ngọc như thế nào.

Nàng lấy thân cứu Bạch Ngọc cũng không phải bởi vì áy náy, Giang Lâm Vụ nàng không phải loại người cao thượng như vậy, vì cứu người có thể làm đến loại tình trạng này. Nguyện ý cứu như vậy chỉ là bởi vì đó là Bạch Ngọc mà thôi.

Nàng phân biệt rõ ràng thế nào là cứu người và áy náy.

Nàng cách biệt trần thế quá lâu cũng không rõ những chuyện trần tục kia, không nghĩ Bạch Ngọc là bởi vì chuyện trong sạch nhất định phải chịu trách nhiệm cùng nàng kết thân.

"Bạch Ngọc, ta và ngươi lúc ấy là xảy ra chuyện khẩn cấp. Chỉ là một lần trị liệu, tức là trị bệnh, sao lại để ý cái khác, nhung nhớ đến những thứ khác. Chúng ta chỉ nên nhìn về phía trước." Giang Lâm Vụ nói ra những lời này, trong lòng có cảm giác khó hiểu, thanh âm có chút buồn bực.

Ý tứ là làm cho hắn toàn bộ quên mất, coi như tất cả chỉ là một hồi mây gió thoảng qua? Hắn cứ như vậy làm cho nàng không thích cũng không chịu nhận hắn?



Ngón tay Bạch Ngọc siết chặt bát cháo, xương ngón tay trắng bệch, hắn làm ra bộ dáng nhu thuận, "Nhưng Tiên tôn tối hôm qua đã nói rồi, nói cho ta lấy cô nương, để cho ta sau này không cần phụ người ta. Là Tiên tôn giải độc cho Bạch Ngọc, Bạch Ngọc tất nhiên sẽ không phụ tiên tôn.”-

Giang Lâm Vụ “...”

Thật sự là bê tảng đá đập vào chân mình. Đứa nhỏ Bạch Ngọc này thật sự là khiêm cung thủ lễ. Trước kia bị phạt nhục nhã như vậy đều quên mất rồi? Bởi vì phải chịu trách nhiệm cho nên kết khế thành thân, đem chính mình đưa ra ngoài?

Giang Lâm Vụ không muốn Bạch Ngọc vì chịu trách nhiệm nên mới kết thân với mình, hắn không cảm thấy ủy khuất nhưng chính nàng cảm thấy ủy khuất.

"Bạch Ngọc, ngươi còn quá trẻ. Chịu trách nhiệm là một đức tính tốt, nhưng ta không muốn trói buộc trách nhiệm cho ngươi. Ngươi thiên tư thông minh, tương lai nhất định không thể hạn lượng, ngươi sẽ gặp gỡ ngàn vạn phong hoa, nhìn thấy nhân gian vô số. Sau đó, ngươi sẽ không thể biết những gì ngươi muốn là gì. Tiên tôn cứu ngươi chỉ là cứu ngươi, không muốn sự cứu rỗi này trở thành một gánh nặng. Sau này, coi như chuyện này không xảy ra đi.”

Nàng nói một lần rất chân thành, nhưng vừa lúc giẫm lên điểm đau của Bạch Ngọc. Bạch Ngọc hiểu được ý nghĩ của Tiên Tôn, hắn biết không thể gấp gáp, với tính tình Tiên tôn cần phải chậm rãi, từ từ tiến tới.

Hắn cúi đầu làm ra vẻ ủy khuất, không nói gì nữa. Lông mi như cánh quạt rũ xuống, mi dài run rẩy. Run rẩy đến ngực Giang Lâm Vụ làm rối loạn trái tim nàng. Giang Lâm Vụ vội vàng ôm ngực điên cuồng ăn cháo, chả nhẽ mình đói đến hoảng hốt rồi ư?

Sau đó Bạch Ngọc thật sự không đề cập đến chuyện kết thân nữa, cũng không đề cập đến chuyện một đêm kia của hai người. Hắn chuyển đến một gian phòng ngủ khác, ban ngày đi xem những người bị phù trận vây khốn, buổi tối sớm tắt đèn an tẩm.

Giang Lâm Vụ hao tổn chút linh lực, ngày ngày đều nhập định tu bổ. Nhưng nàng vẫn phát hiện Bạch Ngọc có gì đó không đúng. Ban đêm, cách mấy bức tường, Giang Lâm Vụ đều nghe được tiếng thở dốc thống khổ và khó nhịn...