Chương 32

Bóng đêm nặng nề, tối đen như mực.

Bạch Ngọc nhẹ nhàng mở cửa sổ gỗ trong phòng ra, thân ảnh nhanh như chớp chạy về phía suối nước nóng hướng đông nam.

Chân trước hắn vừa đi, phía sau Giang Lâm Vụ thấy bóng lưng hắn đi xa liền một cước đá văng cửa phòng ra đi theo.

Ở một nơi giữa tảng đá đen cao chót vót chảy ra một dòng suối nóng phả lên hơi nước. Hơi nước nóng bốc hơi lượn lờ, Bạch Ngọc dựa vào một khối đá, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm đẫm tóc trước ngực theo yết hầu nhỏ xuống, hắn ngửa đầu thở dốc, trong thân thể dục hỏa cuồng nhiệt khó có thể ức chế. Hắn cầm trong tay một thanh chủy thủ bén nhọn.

"Bạch Ngọc. Ngươi đang làm gì vậy?" Giọng nói vang lên sau lưng dù thanh lãnh nhưng mỗi lần nghe thấy đều phảng phất đυ.ng trúng tim hắn, Bạch Ngọc rõ ràng quay đầu đi.

Giang Lâm Vụ chân trần trắng nõn giẫm lên một tảng đá đen, gió thổi mái tóc dài của nàng dưới ánh trăng như có sương mù. Sắc mặt nàng trầm thấp, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc, trong thanh âm lạnh lùng uyển chuyển trước kia mơ hồ mang theo tức giận.

Bạch Ngọc vội vàng bỏ tay áo xuống, đem chủy thủ ẩn dưới áo. Hắn đứng dậy như một đứa trẻ làm điều gì đó sai trái.

Giang Lâm Vụ nhìn gương mặt như ngọc của hắn lộ ra một mảng xuân hồng, mồ hôi đầm đìa, lại liên tưởng đến âm thanh khó có thể nhịn được mấy ngày trước, nhất thời cũng hiểu.

Nàng từ tảng đá đen nhảy xuống, đến gần trước người hắn, "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngươi không vận chuyển linh lực thanh trừ dư độc hay sao?" Bạch Ngọc sẽ không phải là loại người sẽ lưu lại hậu họa, trừ phi bởi vì nguyên nhân gì khác mà hắn không thể vận chuyển linh lực.

Giang Lâm Vụ không đợi Bạch Ngọc mở miệng, đã huy động linh lực uy áp trực tiếp dừng lại trên người hắn, đưa tay kèn lấy cổ tay Bạch Ngọc cẩn thận kiểm tra. Sau một phen kiểm tra, nàng phát hiện linh lực của hắn hỗn loạn lộn xộn.



“Ngươi một mực khống chế linh lực để áp chế tiến giai?” Giang Lâm Vụ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc kinh ngạc hỏi.

Bạch Ngọc cúi đầu vâng một tiếng. Có chút luống cuống nắm tay thành quyền. "Ngươi vẫn áp chế linh lực, sau khi trúng tình độc linh lực vốn đã hỗn loạn, hiện giờ linh lực cuồn cuộn rối loạn càng không cách nào vận hành linh chuyển giải trừ tình độc còn lại." Giang Lâm Vụ nhíu mày hỏi, "Tiến giai là chuyện tu sĩ tha thiết ước mơ, ngươi vì lại sao áp chế?”

Bạch Ngọc lập tức chắp tay thỉnh tội, “Đệ tử vô tri, tự mình gây họa, thỉnh Tiên tôn trách phạt." Ngược lại hắn sảng khoái nhận sai, nhưng lại lảng tránh không trả lời.

Sự tình chỉ sợ còn không đơn giản như vậy, hơi nước trong không khí đều tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Ngươi đưa tay ra." Giang Lâm Vụ nhíu mày, biểu tình nghiêm túc. Bạch Ngọc nghe thấy thế thoáng né tránh, đưa tay về phía sau.

Giang Lâm Vụ cố ý kéo tay hắn mở ống tay áo ra, trên cánh tay có một vết máu đỏ thẫm tươi mới. Miệng vết thương chảy máu thịt, toàn bộ áo trong đều bị máu tươi xâm nhiễm, ngay cả cổ tay áo màu bạch trà cũng mơ hồ chảy ra vết máu. Cánh tay Bạch Ngọc đều là vì khắc chế du͙© vọиɠ nên lộn xộn vết thương cũ bị đâm hoặc trầy xước. Có người đã vây lấy, lật cánh tay trắng của hắn.

Giang Lâm Vụ nhìn thẳng nhíu mày, nàng cẩn thận lật xem cánh tay Bạch Ngọc. Nhịn giọng sắc bén hỏi hắn, "Còn chỗ nào nữa?”

"Chỉ có cánh tay."

"Được rồi! Ngươi tốt lắm! Còn biết rạch ở cánh tay, chỉ cần thả ống tay một cái là có thể che khuất." Giang Lâm Vụ khó có được nổi giận, tính tình của hắn vì khắc chế du͙© vọиɠ mà đem chính mình chỉnh đến đầy thương tích. Một lượng lớn linh lực quanh quẩn chuyển vào cánh tay Bạch Ngọc giúp vết thương trên tay hắn nhanh chóng khép lại.

"Đệ tử xin lỗi. Tiên tôn, đã làm cho Tiên tôn lo lắng rồi!" Bạch Ngọc cúi đầu che khuất tầm mắt, an phận đem tay cho Giang Lâm Vụ trị liệu, không dám nhúc nhích.