Chương 33

“Cho nên ngươi vẫn tránh bản tôn là sợ bản tôn phát hiện hay là ngươi không muốn gặp ta?” Vết thương do pháp khí của hắn rạch, linh lực chỉ có thể khép lại một bộ phận miệng vết thương, còn có chút phải chậm rãi khôi phục. Chữa thương xong Giang Lâm Vụ bỏ tay Bạch Ngọc ra.

"Không, không! Bạch Ngọc không phải cố ý tránh né Tiên tôn, không muốn thấy Tiên tôn!" Bạch Ngọc nhất thời giống như một đứa trẻ khẩn trương vẫy tay bối rối giải thích.

Giang Lâm Vụ đối với chuyện này có loại cảm xúc khó hiểu, chính là làm cho nàng rất nóng giận, nhưng nhìn Bạch Ngọc nhu thuận trước mặt sợ mình mắng, nàng liền hết giận.

Trong mắt Bạch Ngọc hàm chứa sương mù, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Lâm Vụ, “Đệ tử đối với Tiên tôn trong lòng có sắc. Còn có... Tình cảm khó nói.”

Sóng mắt hắn lấp lánh, yết hầu bởi vì nghẹn ngào gian nan lăn qua lăn lại, cho nên mới dẫn đến tình độc phản phệ loạn linh lực. Tiên tôn nói đã gặp qua muôn vàn phong hoa, nhìn qua nhân gian vô số mới có thể biết được ý muốn trong lòng, nhưng Bạch Ngọc cảm thấy thế gian ngàn vạn phong hoa cũng khó qua được một mình Tiên Tôn trong lòng Bạch Ngọc.

"Bạch Ngọc không thể làm được chuyện Tiên tôn bảo quên đi đêm ấy, Bạch Ngọc làm không được đâu, Tiên tôn."

Giang Lâm Vụ chăm chú nhìn vẻ mặt bi thương trên mặt Bạch Ngọc, trong lòng nhất thời vạn lần suy nghĩ dâng lên trong lòng.

Không để ý tới Bạch Ngọc có phải là tuổi trẻ khí thịnh hay không, không để ý tới hắn có phải là bởi vì lần đầu nếm thử tìиɧ ɖu͙© khó quên nên đem du͙© vọиɠ nhầm thành ái tình. Đó cũng không phải là chuyện dễ xử lý, đó cũng không phải chuyện của một mình hắn. Nàng đã nhanh chóng quên đi rồi để lại hắn một mình đối mặt với dày vò.

Nàng mềm lòng kéo tay Bạch Ngọc lên rồi nói xin lỗi: "Bạch Ngọc. Xin lỗi, ta chỉ bảo ngươi quên mà không suy nghĩ đến tâm trạng của ngươi. Chúng ta trước tiên xử lý tốt chuyện linh lực hỗn loạn của ngươi được không?”

Nghe vậy, tâm tình Bạch Ngọc liền thả lỏng, xem như nửa thân Tiên tôn đều ở trong l*иg của hắn rồi. Nếu không để tiên tôn biết lần này, nàng sẽ chỉ nghĩ bọn họ là quan hệ giải độc. Hắn muốn chuyện trăng mây với nàng, lại càng muốn ca tâm của nàng.



Bạch Ngọc trở tay, nắm lấy sự dịu dàng của Giang Lâm Vụ vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của mình cầu hoan, đôi mắt hoa đào dịu dàng đa tình hiện lên hơi nước thâm tình nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, nhân gian ngàn vạn vì sao giờ này này chỉ còn một mình nàng.

"Cầu tiên tôn thương xót Bạch Ngọc."

Giang Lâm Vụ bị đôi mắt sương mù nhìn đến tâm thần kích động, đầu óc mê man, gật đầu.

Bạch Ngọc cười vui vẻ kích động ôm lấy Giang Lâm Vụ, thì thầm: "Tiên tôn, đệ tử yêu người.”

Giang Lâm Vụ bị hắn ôm mạnh liền cả kinh hô lên nên không nghe thấy hắn thì thầm cái gì, vừa định hỏi hắn thì đã bị đặt lên vách đá.

Một cây nam căn hung hãn cường ngạnh đặt ở tiểu huyệt của nàng, mài qua hai cánh thịt huyệt cọ cọ hạt đậu nhỏ, y phục trên người trong nháy mắt bị kéo ra. Giang Lâm Vụ vội vàng hô: "Bạch Ngọc! Tay! -

Bạch Ngọc cười nói, “Tiên tôn đừng ngại. Bạch Ngọc hiện tại chỉ muốn cùng Tiên tôn hợp tâm giao hoan, Bạch Ngọc thật sự muốn tiên tôn nghĩ kỹ. Tiên tôn được không, hửm?”

Giang Lâm Vụ xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng lại quả thật đau lòng hắn, gật gật đầu. Bạch Ngọc khẽ nhếch nhìn đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ, tìm được bộ ngực mềm mại kia, mở môi ngậm rồi mυ"ŧ sâu. "A ha~" Giang Lâm Vụ bị kí©h thí©ɧ đến cong lưng, phía dưới bắt đầu chảy nước.

Giang Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Bạch Ngọc trước ngực mình đang liếʍ mυ"ŧ quả anh đào mẫn cảm của mình. Bạch Ngọc thấy nàng nhìn chằm chằm, xấu xa cắn một ngụm quả anh đào cứng rắn. Giang Lâm Vụ rêи ɾỉ lên tiếng, cả người phát run, một cỗ dâʍ ɖị©ɧ tuôn ra.