Chương 41

Lúc vừa mới nhốt vào phù trận, cả người bọn họ đều nóng ran, tâm mạch nóng lên. Liên quan đến tâm mạch khiến bọn họ trong lòng bối rối, hỗn loạn như ruồi không đầu va chạm nên mãi vẫn không thể phá trận.

Thẳng đến khi có tu sĩ tu vi cao một chút nhìn ra được quy tắc của phù trận là dùng linh lực bên ngoài cùng với linh lực của chính bản thân hộ để chống đỡ, vừa bao phủ áp chế.

Bọn họ vốn là một số tà tu không tuân theo tu tâm, không tuân thủ đạo nghĩa. Liên quan đến tâm mạch tu vi mỗi người đều tự muốn muốn phá trận đi ra ngoài nên mới dẫn đến cảnh đánh lén tàn sát lẫn nhau. Họ đều nghĩ rằng chỉ cần gϊếŧ chết người bên trong, không có linh lực chống đỡ pháp trận tự nhiên có thể phá. Nhưng phù trận này lại cực kì quỷ dị. Phù trận sẽ hấp thu hết một bộ phận inh lực công kích, cũng ngưng tụ linh lực bên ngoài trận để chữa trị người bị thương để cho bọn họ không đến mức bị trọng thương đến chết.

Những kẻ tấn công tức giận liền đứng dậy muốn gϊếŧ tiếp. Cứ thế gϊếŧ qua gϊếŧ lại tự gϊếŧ lẫn nhau, tiêu hao hết linh lực cùng thể lực của bọn họ khiến không còn ý chí thần thức chiến đấu nữa, toàn bộ ngã liệt trên mặt đất.

Sau đó linh lực của bọn họ khô kiệt, giống như phàm nhân ở trong thời tiết khắc nghiệt, chịu đựng trong trận rét lạnh cùng nhiệt độ nóng bất đồng biến hóa tra tấn, đói khát cùng khốn khổ.

Bọn cúng vừa thấy Giang Lâm Vụ xuất hiện liền giống như chó điên xông vào nàng. Có người gào thét có người cầu xin tha thứ, lại bị phù trận vây quanh ngăn trở, Bạch Ngọc nghiêng người ngăn trước người Giang Lâm Vụ đề phòng. Giang Lâm Vụ vỗ nhẹ Bạch Ngọc để cho hắn yên tâm, từ phía sau bước đứng ra. Làm một thủ quyết im lặng, ngăn trở tiếng bọn họ gào khóc gào.

Nàng lạnh lùng mở miệng "Bản tôn trước nay khinh thường không thèm gϊếŧ đám cá thối tôm thối các ngươi, cũng có thể thả các ngươi ra ngoài. Nhưng sau khi trở về, hãy nói chuyện với những kẻ sau lưng các ngươi. Nếu còn muốn đánh chủ ý đến Bồng Quả Sơn thì cứ việc đến, bản tôn tùy thời phụng bồi.” Nói xong liền xoay người rời đi, âm thanh vang vọng khắp núi.

"Phù trận này rất dễ giải quyết, tâm mạch nóng bỏng là cảnh cáo đạo pháp không thuần khiết, sát dục cực nặng cho các ngươi. Các ngươi chỉ cần ở bên trận thu giữ linh lực tĩnh tâm ổn định tinh thần, pháp trận không đạt tới cân bằng trong ngoài tự nhiên có thể phá được."

"Nhưng các ngươi hết lần này tới lần khác sử dụng phương pháp tàn khốc nhất, ngay cả hấp thu công kích cùng chữa trị cũng không thể vãn hồi ý niệm tàn sát của các ngươi. Phù trận sẽ không thúc đẩy ác của các ngươi, là ác trong lòng các ngươi xé nát chính các ngươi. "



“Không có linh lực, trong lòng tràn đầy ác niệm, làm sao sống sót ra khỏi Bồng Quả Sơn, các ngươi tự mình suy nghĩ đi."

......

Sau đó hai người trở về căn nhà gỗ. Cả hai xếp bằng chân ở trên giường nhắm mắt ngưng thần, Giang Lâm Vụ độ linh lực khơi thông gân mạch hỗn loạn của Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Tiên tôn vì sao phải tự mình dụ dỗ kẻ sau lưng kia, những người đó không biết sẽ làm ra chuyện gì, như vậy quá nguy hiểm.”

Giang Lâm Vụ mỉm cười, mở một mắt nhìn hắn, nơi này ta từng bày ra trận pháp vô số, trận pháp bất đồng lại kết hợp lẫn nhau sinh ra trận pháp càng huyền diệu. Chỉ cần ta mở trận pháp, bọn họ không đến lấy lòng không được. Chúng ta chỉ cần lấy được phương thuốc của sư phụ để lại là rời đi được rồi."

“Vậy khi nào chúng ta đi?"

"Ngày mai. Đi Chợ Quỷ ở Bạch Thành - Bạch Châu.”

Sáng sớm hôm sau, hai người ngự kiếm đi tới Bạch Thành của Bạch Châu. Lại có Giang Lâm Vụ ngự kiếm cực nhanh nên chỉ mất năm ngày là họ đến được địa giới Bạch Châu.

Theo quy định của tu tiên giới và quan phủ nhân gian thì khu nhân gian thành không cho phép ngự kiếm phi hành. Hai người sau khi đến Bạch Thành thành đi xe ngựa.