Chương 42

Giang Lâm Vụ muốn tìm nhà trọ để ở trước, sau đó mới đi chợ Quỷ dò xét tin tức. Bởi vì lại có một lô "Nhập Tiên" chuẩn bị đấu giá nên trong thành có rất nhiều tu sĩ tới. Giang Lâm Vụ để tu vi đặt ở Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng dung mạo diễm mỹ, dáng người uyển chuyển của nàng thật sự rất thu hút ánh nhìn, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt.

Đã rất lâu rồi nàng không thấy cảnh trần gian phồn hoa náo nhiệt, nhìn cái gì cũng mới mẻ, dọc theo đường đi nhìn khắp nơi , nhìn đến tự mình vô cùng vui vẻ.

Một bộ dạng cực kì xinh đẹp lại có tu vi không kém nữ tu sĩ khác nên dẫn tới rất nhiều ánh mắt ngấp nghé. Rất nhiều tu sĩ đều ghé mắt nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ đang chỉ lo nhìn chung quanh. Thấy chuyện như vậy, gân trán Bạch Ngọc nhảy lên chỉ thiếu chút nữa vung kiếm.

Hắn thầm nghĩ: “Không được, tuyệt đối không thể để Tiên tôn ở bên ngoài.”

Bạch Ngọc ôm lấy Giang Lâm Vụ đang mải nhìn chung quanh nhanh chóng bỏ chạy.

"Mấy ngày trước Bạch Ngọc đã nhận được tin tức từ mẫu thân, nói cho bà ấy biết muốn mang sư muội trở về Bạch gia., bà ấy đã đồng ý rồi. Tiên tôn liền ở Bạch gia đi, bên ngoài... Quá ồn ào. Tiên tôn không thích ầm ĩ, ở Bạch gia rất thanh tĩnh.

Giang Lâm Vụ cố ý nhả ra tin tức, muốn đánh lạc hướng con cá cần câu. Cho nên nàng không thể lấy thân phận Giang Vụ Tiên Tôn nghênh ngang xuất hiện, vì thế Bạch Ngọc liền thay nàng biên soạn thân phận là đệ tử Vụ Ẩn cung, sư muội của Bạch Ngọc.

Hai người còn vì thân phận mà tranh chấp,

"Vì sao lại là sư muội? Hẳn phải là sư tỷ chứ! Nhìn ta trưởng thành hơn ngươi mà.”

Giang Lâm Vụ tự sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp thành thục của mình, lại vuốt ve đường cong trước ngực mình. Lại quét qua khuôn mặt thiếu niên ôn nhuận xinh đẹp của Bạch Ngọc, còn có dáng người tuy cao gầy nhưng vẫn đang phát triển.

Ánh mắt Bạch Ngọc u ám nhìn chằm chằm động tác suy nghĩ của nàng, tay có chút ngứa ngáy nắm chặt thành quyền. Hắn mím chặt môi, kiên trì muốn dùng thân phận sư muội. Một đôi mắt hoa đào đầu sương mù nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ.



"Thôi thôi, theo ngươi theo ngươi, sư muội thì sư muội đi." Giang Lâm Vụ bất đắc dĩ đầu hàng chịu thua.

Giang Lâm Vụ chịu không nổi gương mặt non nớt của hắn nhìn mình chằm chằm, cũng biết mình nhắc đến tuổi của hắn chính là giẫm phải lôi, chỉ có thể theo ý hắn.

Bởi vì là sư muội nên nàng còn phải cải trang một phen, cho nên Giang Lâm Vụ cũng không thể búi tóc mặc xiêm y trắng muốt nữa.

Nàng thay một chiếc váy lót thêu hoa đào trên nền trắng, tóc búi nửa dầu trông kiều lệ lại tao nhã, lại trâm thêm hoa đào điểm xuyết, chải vài sợi tóc mai rủ xuống. Bộ dáng nàng vốn yêu diễm, trang phục như thế cũng sẽ không gây cảm giác gượng ép, ngược lại mang theo một cỗ thanh thuần ngây thơ mà không biết tên.

Bạch Ngọc thấy vậy ánh mắt liền sững sờ, hắn chưa từng thấy qua bộ dáng Tiên tôn như vậy.

Tiên tôn vẫn luôn là trang phục trắng thuần hoặc sương bạc, trong trẻo phiêu dật như sương như băng, phảng phất làm cho người ta sững sờ không kìm được lạnh lẽo.

Mà giờ phút này Tiên tôn giống như là tiểu thư kiều lệ trang điểm tỉ mỉ chờ lang quân đến hẹn, sáng sủa mà sinh động khiến hắn muốn hôn tiên tôn...

Bạch Ngọc nghĩ như thế nào liền làm như thế, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Lâm Vụ lên, đôi môi mỏng dán chặt vào đôi môi đỏ mọng đang trằn trọc hít vào, rồi cạy mở cánh môi đỏ thẫm chui vào trong miệng nhỏ.

Giang Lâm Vụ "Ưm~! -

Chờ Giang Lâm Vụ thoát khỏi ma trảo của Bạch Ngọc thì sắc mặt đã đỏ bừng, tóc mai lộn xộn, toàn thân bị hắn xoa nắn một lần. Thân hình trắng nõn nhuộm đỏ thẫm, mê người như hoa đào phấn nộn thêu trên áo. Nếu không phải thời gian không cho phép thì hoa đào phấn nộn phỏng chừng đã bị ăn sạch sẽ.

Còn Bạch Ngọc tâm tình lại rất tốt, còn thay nàng sửa sang lại xiêm y bị hắn xoa nắn rồi dắt nàng nhìn Bạch phủ đi tới.