Chương 43

Cửa lớn Bạch gia treo tấm biển khảm viền vàng, khắc hai chữ Bạch phủ màu bạch ngọc, mặt tiền sừng sững hai tượng đá Kỳ Lân tắm lửa đạp mây.

Mấy vị tu sĩ gia tộc ở cửa biểu tình lãnh khốc đứng thẳng canh trước cửa, vừa trang nghiêm mà nghiêm túc.

Việc thiếu gia Bạch gia trở về không dễ rêu rao nên hai người không thể từ cửa chính đi vào, chỉ có thể len lén từ vượt tường cao để vào tiền viện.

Trên mặt Bạch Ngọc lộ ra áy náy thật sâu, mang theo ý tứ bồi thường nói: "Tiên tôn xin lỗi, lần đầu tiên đến lại để người ủy khuất phải trèo tường... Sau này Bạch Ngọc nhất định sẽ nghênh đón người từ cửa lớn." Kiệu tám người nâng đón vào cửa.

Giang Lâm Vụ chỉ thấy cực hưng phấn trải nghiệm cảm giác trèo tường, vô tình hiểu sai ý tứ của Bạch Ngọc. Nàng xua tay nói: "Chuyện này có là gì đâu, chờ chúng ta làm xong việc lần sau đi cửa là tốt rồi. Không phải là cũng ủy khuất chính ngươi sao, trở về nhà mình còn phải trèo tường.”

Bạch Ngọc “...” Tiên tôn vẫn không thể phát hiện ý tứ của hắn...

Hai người vừa mới đứng vững sau khi trèo qua tường thì đã có một đống lớn người trong Bạch gia viện lục tục từ các nơi chạy ra, ngay cả tu sĩ canh cửa ở sau khi bọn họ vượt tường liền chạy từ cửa lớn vào nội viện mang theo không khí vui mừng đồng thanh hô to: "Thiếu chủ đã trở lại! Thiếu chủ đã trở lại!”

Có cảm giác như tất cả mọi người Bạch gia đều tới đây, trong đám người nghị luận sôi nổi " Mau xem! Thiếu chủ còn mang theo một cô nương trở về! "

“Mau cho ta xem, ngươi đừng ngăn cản ta! Ôi, ôi! Là thật đấy!”

“Thiếu chủ về để thành thân sao!” “Tốt quá!”

Giang Lâm Vụ bị khí thế này hù dọa đến kinh ngạc, nhất thời khàn khàn.

Xem ra ngoài cửa không thể rêu rao nên đóng cửa lại thực chất là hận không thể cồng chiêng đầy trời pháo đồng loạt nổ vang chúc mừng. Giang Lâm Vụ bị loại bầu không khí ôn nhu này lây nhiễm, phụt cười. Nàng cười đến mắt phượng cong cong, vẫy tay chào đám đông nồng nhiệt.

Bạch Ngọc lúc đầu còn tưởng rằng tiên tôn sẽ không vui, có chút lo lắng, kết quả liền nhìn thấy tiên tôn nhiệt tình chào hỏi đám người...

Một vị phu nhân xinh đẹp, ôn nhã mặc xiêm y màu xanh biển từ trong đám người đang né tránh sang một đi ra, thần sắc vui vẻ trong mắt nàng mang theo ánh nước. Bởi vì đi gấp nên ngọc châu ngày thường đứng im cũng lay động lắc lư, giờ phút này đều đã vung đến vui vẻ.

Nỗi nhớ con của người làm mẫu thân phần lớn đều nồng nhiệt và xúc động như vậy.



Bà đi tới trước mặt hai người, lướt qua Bạch Ngọc, nắm lấy tay Giang Lâm Vụ bảo, "Đã trở lại rồi? Mẫu thân đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, vào đây nhé! Hai đứa đường xá xa xôi, đừng để bị đói!” Nói xong nắm tay nàng dắt vào sảnh bên trong.

Giang Lâm Vụ “???!”

Giang Lâm Vụ bị dắt đi vài bước.

"Mẫu thân, người làm Tiên... khách sợ rồi." Bạch Ngọc theo sát, nắm chặt tay Giang Lâm Vụ, thần sắc bất đắc dĩ nhìn mẫu thân nhiệt tình quá mức của mình.

"Đúng vậy! Là ta không tốt, đứa trẻ ngoan. Ta không làm con sợ chứ?”

Dung Nhã nghe thế dừng lại, nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ cười.

"Mẫu thân cuối cùng cũng là thấy con nên bản thân quá cao hứng, không ý thức được đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nên mới kích động như vậy. Tên ta là Dung Nhã, là mẫu thân của Bạch Ngọc.”

Mặt mày bà bình tĩnh nho nhã cùng Bạch Ngọc có phần ôn nhu tương tự, hiện giờ đang cười đến mặt mày phượng múa.

Giang Lâm Vụ mặc dù kinh ngạc khi bà tự giới thiệu bản thân như thế, còn rất vui mừng mình đến. Nhưng cũng bị ý cười của bà lây nhiễm,nàng có chút không biết phải làm sao gật đầu, “Vãn bối bất giác kinh hách, đa tạ phu nhân nhiệt tình chiêu đãi Vũ Vụ. Vãn bối họ Giang, Giang Vũ Vụ, là sư muội của Bạch Ngọc.”

Bởi vì là ngụy trang thân phận, cho nên Giang Lâm Vụ dùng tên giả ban đầu đã đặt ra.

"Được,được, được! Đưa trẻ ngoan. Đường xá xa xôi, Giang Vũ Vụ con nhanh chóng vào nhà đi. Ta đã tự mình xuống bếp nấu rất nhiều món ăn ngon, con nhớ nếm thử đó.”

Nói xong lại dắt Giang Lâm Vụ đi.

Giang Lâm Vụ cười vui vẻ đi theo bà vào nội sảnh, giữa "mẹ chồng nàng dâu" có thể nói là hòa hợp đến cực điểm.

Bạch Ngọc thật sự bất đắc dĩ, một mình đi vào nội sảnh.