Chương 47

Bởi vì Bạch Ngọc vội vàng tranh thủ đi sớm về sớm nên chỉ qua mấy khắc đồng hồ, Bạch Ngọc đã mang theo đoàn người Hoắc Chẩn xuất phát.

Bạch Ngọc đi liên tục một ngày thì vừa mới sáng sớm Bạch gia tiếp đón một vị tu sĩ trọng thương đến cầu cứu. Hắn nói đường cái ở thành Tây đột nhiên xuất hiện một tu sĩ điên cuồng đả thương người, vả lại tu vi cũng không thấp.

Phu nhân đương gia Bạch gia Dung Nhã lập tức cầm vũ khí mang theo người liền xuất phát. Giang Lâm Vụ sau khi nghe được chuyện này từ trong gia phó Bạch gia, lo lắng cho Dung Nhã không nói hai lời liền vọt ra ngoài.

Đi tới đường lớn thành tây thì bạo loạn đã bị trấn áp chỉ còn lại máu bẩn đầy đất, Giang Lâm Vụ vội vàng hỏi thăm Bạch gia phu nhân, nghe được Bạch phu nhân tự mình áp giải những người bạo loạn kia đi lao ngục mới yên lòng.

"Lâm Vụ? Có phải là ngươi không? Lâm Vụ." Một giọng nam trầm thấp mang theo cảm giác phấn khích vang lên sau lưng Giang Lâm Vụ.

Giang Lâm Vụ nghe tiếng quay đầu, phát hiện là một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng gấm tím đen buộc kim quan.

Chưa đợi Giang Lâm Vụ hỏi thì hắn ta tự mình trả lời: "Ta là Vu Tiêu. Lâm Vụ, ngươi không nhớ ta sao?

Giang Lâm Vụ nghe cái tên này trong đầu thoáng cái liền nhớ tới, trong ấn tượng của nàng là một thiếu niên mặt mày sắc bén tính tình lãnh khốc cùng thanh niên trước mắt tổ hợp lại.

Có đoạn thời gian nàng theo sư phụ Tạ Tư đến nhà của một vị bằng hữu ở, lúc đó Giang Lâm Vụ liền quen biết Tiết Anh cùng Vu Tiêu.

"Là ngươi, Vu Tiêu."

Vu Tiêu thấy nàng nhớ tới mình, mặt mày luôn lạnh như băng lộ ra ý cười.

Giang Lâm Vụ kinh ngạc, nếu Tiết Anh xuất hiện làm cho nàng nghi ngờ, như vậy Vu Tiêu ở Bạch Châu chính là chứng cứ.



Nàng liên tục hỏi, "Vu Tiêu ngươi tới đây hẳn là vì Điệp Phong lâu? Vì "Nhập Tiên"? Hay cả hai?”

Vu Tiêu gật đầu, “Sau khi ta tiếp quản Điệp Phong lâu phát giác có sáu mươi năm không ngừng có sổ sách giả, số tiền thất thoát không nhỏ. Linh thảo dược liệu bị mất đều là nguyên liệu của đan dược tăng linh hoặc khiến linh lực thâm hậu, trong đó có mấy vị đặc biệt là quý hiếm làm bảo vật trấn lâu. Mà ta truy xét những linh thảo này hướng tất cả chỉ dẫn đến "Nhập Tiên". Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nhiệm kỳ của cựu lâu chủ Tiết Lực.”

Điệp Phong lâu bán linh thực dược liệu cùng nguyên liệu đan dược hoặc thành đan. Lâu chủ cũ là tri kỉ của sư phụ Tạ Tư của Giang Lâm Vụ, hiện đã qua đời. Mà tiền nhiệm lâu chủ Tiết Lực cùng Tạ Tư cũng có kết giao. Tiết Lực hai mươi năm trước nghe nói đã đóng cửa thoái ẩn.

Vô luận là đan dược bán thành phẩm hoặc là tung tích Tạ Tư, Bồng Quả Sơn bại lộ, thoáng cái đều liên tiếp xảy ra. Giang Lâm Vụ nhất thời dâng lên ngàn vạn tâm tư.

Đôi mắt Vu Tiêu nhìn Giang Lâm Vụ thật sâu, "Ta nghe nói chuyện Bồng Quả Sơn, đoán được Giang Lâm Vụ ngươi sẽ đến Bạch Châu, cho nên ta cũng tới. Quả nhiên gặp lại người. Đã lâu không gặp, Lâm Vụ." Nói xong xúc động cất bước về phía trước muốn ôm nàng.

Không đợi hắn chạm tới thì bên cạnh xuất hiện một bóng dáng màu bạch trà đưa tay ngăn trở Vu Tiêu, cũng nghiêng người ôm lấy Giang Lâm Vụ.

"Kính xin vị công tử này tự trọng." Sắc mặt cùng thanh âm đều vững vàng, nhưng mang theo đề phòng cùng địch ý thật sâu khiến Vu Tiêu thoáng cái liền cảnh giác.

“Không biết vị này danh tính như thế nào?” Sắc mặt Vu Tiêu khôi phục lãnh khốc. Vu Tiêu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, miệng hỏi, ánh mắt nhìn kỹ tuổi xương và tu vi của Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc đứng lên trước mặc cho hắn rình mò.

"Đây là Bạch Ngọc, bái nhập Huyền Kiếm tông vào môn hạ của Vụ Ẩn cung ta." Giang Lâm Vụ nói xong vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc bảo hắn buông tay.

"Thì ra là tiểu đồ nhi." Vu Tiêu nhếch môi cười nói.