Chương 48

Bạch Ngọc nghe lời này, mặt luôn luôn ôn nhuận khiêm tốn đều lạnh xuống.

Vu Tiêu thân là nam tử tự nhiên thoáng cái liền hiểu được cái loại đề phòng cùng địch ý này không phải là kiểu đệ tử trợ lực sư tôn, mà là cảnh cáo chiếm hữu của nam nhân đối với nữ nhân.

Trong lòng hắn lạnh xuống, một thiếu niên chưa nhược quán [*] lấy cái gì tranh với hắn. Tướng mạo thiên tư ngược lại không tệ, mới tuổi này đã Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng không phải cách vẫn còn xa sao.

[*] Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲)để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên”(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.

Giang Lâm Vụ nhìn quét qua quét lại bọn họ mấy lần, giới thiệu với Bạch Ngọc, "Đây là Vu Tiêu, là cố nhân của ta khi còn nhỏ. "

“Thì ra là cố nhân. Thất kính." Bạch Ngọc trên mặt ôn nhuận treo nụ cười, nhưng không có ý cười.

Một vị thiếu niên ôn nhuận xinh đẹp mặc tố y bạch trà, một vị thanh niên anh tuấn lãnh khốc hắc tử kim quan, hai người không vóc người không lệch nhau là bao, khách sáo nhìn nhau cười. Giữa điện quang hỏa thạch, địch ý bắn ra bốn phía.

Sau khi Bạch Ngọc làm xong việc gấp của gia tộc, lo lắng Tiên tôn ở nhà xảy ra tình huống bất ngờ gì nên để đám người Hoắc Chẩn kết thúc nốt việc, sau đó vội vã rời đi trước để trở về.

Vội vàng trở về Bạch phủ, vui vẻ tìm kiếm bóng dáng Tiên quân, lại phát hiện Tiên tôn cư nhiên không ở trong phủ, mà mẫu thân cũng đi ra ngoài.

Hắn từ chỗ gia phó nghe nói thành Tây bạo loạn, lòng nóng như lửa đốt vội vàng ra ngoài tìm. Trên đường gặp mẫu thân lại không thấy Tiên tôn đâu.

Khi hắn theo khí tức của Tiên tôn chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng nàng cùng Vu Tiêu đứng nói chuyện sát gần nhau. Nam tử khuôn mặt lãnh khốc nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tiên tôn, tình ý trong đó tất nhiên Bạch Ngọc liếc mắt đã nhận ra. Hừ! Lại còn thân thiết gọi Tiên tôn như vậy.

Cả hai đều nhìn thấy sự thì địch trong mắt nhau. Hắn tuyệt đối không thể cho Vu Tiêu có cơ hội ở một mình với Tiên tôn.



Vu Tiêu rời mắt khỏi ánh nhìn của Bạch Ngọc, hướng phía Giang Lâm Vụ nói: “Lâm Vụ, xem ra trong lòng ngươi cũng hoài nghi tên Tiết Lực kia. Thời điểm thành Tây bạo loạn vừa lúc ta cũng ở gần đây, trên người những tu sĩ điên cuồng kia ta cảm giác được khí tức của Điệp Phong Lâu chi bảo, theo nó có thể truy tìm được một ít tung tích. Không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, cùng đi thăm dò một chút.”

Giang Lâm Vụ nghe đến ánh mắt sáng ngời.

Nàng cẩn thận suy nghĩ thấy cuộc bạo loạn này cố tình phát sinh ở nhưng nơi tụ tập đông đúc nhất là vào thời điểm họp chợ mới bùng phát, liền biết đây là một trận bạo loạn có âm mưu từ trước.

Còn là vì cớ gì thì chưa rõ, có thể là trả thù hoặc cũng có thể hướng về nàng mà tới. Nàng vừa định đáp ứng.

“Bạch Ngọc đi theo Tiên tôn.” Bạch ngọc đứng cạnh Giang Lâm Vụ, cùng nàng đứng sóng vai nhìn người đối diện, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Vu Tiêu nhìn chằm chằm hai người tay đang nắm chặt nhau, nhíu mày: “Bạch công tử, ngươi thiên tư rất tốt, tu vi không kém. Nhưng nơi ta cùng sư tôn ngươi đi thật sự không phải Trúc Cơ Kỳ có thể đi.”

“Đúng vậy. Bạch Ngọc, nơi chúng ta đi khả năng rất nguy hiểm, ngươi không thể đi. Ngươi ở nhà chờ ta.” Giang Lâm Vụ phụ hoạ nói.

Giang Lâm Vụ biết Bạch Ngọc khẳng định sẽ không đáp ứng, nhưng nàng không muốn Bạch Ngọc theo nàng đi mạo hiểm.

Nếu thật sự Tiết Lực kia chính là Hoá Thần Kỳ cùng Hoá Thần Kỳ đối kháng, hai người đối đáp ra linh lực hỏa đều có thể dễ dàng đem tu sĩ tu vi thấp hơn trọng thương hoặc là gϊếŧ chết.

“Thỉnh Tiên tôn tin tưởng Bạch Ngọc, Bạch Ngọc tuyệt đối sẽ không liên luỵ Tiên tôn. Tiên tôn hãy mang Bạch Ngọc cùng đi.” Thái độ Bạch Ngọc kiên định, ánh mắt kiên quyết.

Hai người nhất thời giằng co không dứt.