Chương 11

Nhưng anh ta lại không làm như vậy, một người ham mê hư vinh như thế lại vây quanh Vân Duệ mỗi ngày, đến cả tiền cũng không thèm.

“Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?” Tô Triển nhẹ nhàng gửi tới một tin nhắn thoại, giọng điệu cười trên sự đau khổ của người khác: “Cái tên họ Lục kia thích đàn ông, đây rõ ràng là đang muốn trèo lên cành cao là anh Duệ của chúng ta đó.”

Ngụy Tuần hoàn toàn không nhận ra rằng cơn bão đang đến, như đột nhiên nhận ra điều gì, ngay lập tức thiếu thông minh cảm thán một câu: “Quả thật không hổ danh là anh Duệ của chúng ta, sức quyến rũ lớn quá.”

Mặc dù đây là một lời khen, nhưng rơi vào mắt một người kiêu ngạo như Vân Duệ thì chẳng khác nào đang đổ dầu vào lửa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tâm tư thật sự của Lục Nhiên Khôi đã bị vạch trần, sắc mặt cậu cả tái xanh, nổi giận đá vào cánh cửa tủ gỗ bên cạnh, tạo ra âm thanh vô cùng chói tai trên sàn nhà. Tiếng động lớn ngay lập tức ảnh hưởng đến những người giúp việc trong toàn bộ ngôi biệt thự, bọn họ hoảng sợ chạy lên kiểm tra tình hình.

Sau khi phát hiện ra cậu chủ nhà mình đang trút giận thì bọn họ vội vàng co thành chim cút chạy trốn.

Một nửa khuôn mặt của Vân Duệ ẩn trong bóng tối, khuôn mặt đẹp trai và dịu dàng trong ký ức bây giờ trông có vẻ dối trá và đáng ghét.

Sao Lục Nhiên Khôi dám làm như vậy chứ?

Có bao giờ cậu cả phải trả qua chuyện như vậy đâu, vừa nghĩ tới bản thân ngu dốt bị một người đàn ông thầm thương trộm nhớ lâu như vậy thì cậu cảm thấy buồn nôn ngay lập tức, cậu ước gì ngay bây giờ cậu có thể túm cổ áo Lục Khôi Nhiên và đánh anh ta một trận tơi bời, đánh đến khi đối phương không dám có ý đồ xấu nữa mới thôi.

Ý nghĩ tức giận này vừa mới xuất hiện thì Tô Triển như con giun đang bò trong bụng cậu, đúng lúc gọi điện thoại tới, giọng điệu vô cùng ngứa đòn: “Cậu đang tức giận à?”

Mặc dù làm như vậy là vô cùng không tốt, nhưng trong lòng Tô Triển đang âm thầm khoái trá, ai bảo lúc đó Vân Duệ không nghe lời cậu ta nói làm gì, bây giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cậu cả sắc mặt lạnh lùng, mặc dù cậu không nói gì nhưng đương nhiên Tô Triển hiểu ý cậu: “Hiện tại cậu định làm như thế nào? Đánh Lục Nhiên Khôi một trận cho hả giận sao?”

Các đốt ngón tay Vân Duệ vang lên răng rắc, giọng điệu trịch thượng, giọng nói như vụn băng rơi: “Nếu ông đây không đánh anh ta đến khi anh ta quỳ xuống thì tôi sẽ theo họ anh ta!”

Tô Triển im lặng trong chốc lát, lời nói ý vị sâu xa: “Cậu nghĩ rằng chúng ta đang sống trong xã hội cũ sao? Chúng ta đang sống trong thời đại mới, tất nhiên phải sống theo làn gió văn minh mới, đừng chỉ luôn nghĩ đến chuyện động tay động chân, nếu bị lan truyền đi thì sẽ khó coi.”

Vân Duệ cũng không để ý lời nói của người khác, cười khẩy: “Người bị đòn là anh ta, người bị xấu mặt cũng không phải tôi thì tôi sợ cái gì chứ.”

Thấy cách này không được, Tô Triển thay đổi cách khuyên bảo khác, trầm ngâm nói: “Hơn nữa, tôi thấy Lục Nhiên Khôi có thể nhẫn nhục chịu khó đi theo cậu một thời gian dài như vậy thì khả năng cao anh ta là một kẻ thích bị ngược đãi, những người như vậy rất có thể có những loại sở thích không muốn người khác biết.”

“Nói thẳng ra là, nếu như cậu sẵn lòng đánh anh ta, nói không chừng đối với anh ta đây là cậu đang khen thưởng.”

Vân Duệ: “?”

Điều này chạm đến điểm mù kiến thức của cậu cả, cậu nửa tin nửa ngờ, cau mày ghét bỏ: “Đám đồng tính nam các người đều biếи ŧɦái như vậy sao!”

Nhiên-không hiểu tại sao lại trở thành kẻ biếи ŧɦái-Khôi: “?”

Theo như lời nói của Tô Triển thì hiện tại cậu không thể đánh anh ta được, như vậy sẽ thành diệt địch một ngàn tự hại tám trăm, nghĩ tới thôi đã làm Vân Duệ buồn nôn quá chừng, làm vậy không đáng.