Chương 20

Động tác của anh rất nhỏ, nhưng Vân Duệ vẫn bị quấy rầy, đột nhiên mở mắt ra, gặp phải ánh mắt Nhiên Khôi.

Trái tim Lục Nhiên Khôi đột nhiên thót lên, anh lo lắng cậu cả sẽ ghét bỏ mà hất anh ra, mắng anh xen vào việc của người khác.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Vân Duệ nửa mở nửa nhắm, phản chiếu ánh sáng rực rỡ như thủy tinh dưới ánh nắng ban mai. Đầu cậu vẫn tựa vào vai Lục Nhiên Khôi, xe hơi lắc lư, cậu hơi nheo mắt lại nhìn anh, không biết đang nghĩ gì.

Lục Nhiên Khôi thấp giọng giải thích: "... Cậu ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn."

Không biết là do buồn ngủ quá hay là do nguyên nhân nào khác, một lúc sau, Vân Duệ lại từ từ nhắm mắt lại, cứ như vậy ngầm chấp nhận quyết định của Lục Nhiên Khôi.

Lục Nhiên Khôi thở phào nhẹ nhõm, dọc đường cố gắng duỗi thẳng vai, cẩn thận làm gối tựa.

Xe dã ngoại chạy suốt năm tiếng, khi đến nơi, vai anh đã tê dại.

Mấy cậu công tử bột đã được ngủ bù, lần lượt xuống xe.

Vân Duệ cũng tỉnh dậy rất đúng lúc, dọc đường dường như cậu đã ngủ rất ngon, khuôn mặt hơi đỏ lên, hoà tan khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo quanh thân cậu.

Nhiên Khôi đi theo Vân Duệ, âm thần cử động vai lưng, mỗi một cử động nhỏ của anh đều được kính xe phản chiếu rõ ràng.

Cậu cả nhẹ nhàng bước xuống xe không phát ra tiếng động nào, một lúc sau mới cau mày nhìn đi nơi khác, đột nhiên nói: “Này.”

Lục Nhiên Khôi ngừng động tác xoay tay, ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn ôn hòa kiên nhẫn như trước: “Sao thế?”

Vân Duệ nhìn vào mắt anh qua cửa sổ xe, mím môi, cuối cùng chỉ nói: "Đi nhanh lên."

Lục Nhiên Khôi không hề nghi ngờ gì cậu, lập tức cất đôi chân dài, tăng tốc đuổi theo.

Khu nghỉ dưỡng mùa hè quả thực là một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng trong nước, được xây dựng tựa núi gần sông, cây cối tươi tốt, khí hậu mát mẻ, mát hơn thành thị ít nhất mười độ, gió mát thổi làm con người ta sảng khoái.

Đám con cháu nhà giàu ở đây đã quen sống trong biệt thự cao cấp, ít quan tâm đến những biệt thự xa hoa mà ngược lại lại thích thú với cắm trại dã ngoại. Đương nhiên, người phụ trách muốn làm hài lòng đám con cháu nhà giàu này, lập tức tìm lều trại mới có thể dựng được, sau đó dẫn bọn họ đi chọn một bãi cỏ râm mát, tầm nhìn rộng rãi để chuẩn bị cho buổi cắm trại và nướng thịt tối nay.

Đương nhiên Nhiên Khôi không có quyền lên tiếng, anh chỉ cười đứng sau đám người hưng phấn, trong lòng thở dài: “Thật ra tôi rất muốn sống trong biệt thự cao cấp, tôi còn chưa được ở lần nào nữa.”

Còn lều trại thì đã ngủ qua rất nhiều lần, đã ngủ đến chán ngấy rồi.

002 có chút tò mò: “Ký chủ đã trải qua nhiều thế giới như vậy, thế mà lại chưa từng sống trong biệt thự cao cấp một lần nào sao?”

Nếu nhớ không lầm thì nhiệm vụ ở thế giới thực chiếm tỷ lệ khá lớn, hầu hết ký chủ đều có thể trải nghiệm cảm giác trở thành một cậu ấm nhà giàu mà.

Nhiên Khôi bày ra vẻ mặt không muốn nhớ lại, thở dài nói: “Lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, cảm thấy biệt thự thật nhàm chán, đàn ông phải làm việc ở nơi nguy hiểm kí©h thí©ɧ nhất mới phải, sao có thể sa vào thú hưởng lạc?”

002: “... Còn bây giờ thì sao?”

Nhiên Khôi chân thành nói: “Biệt thự cao cấp tuyệt vời quá.”

002: “…”

Hệ thống ngoan ngoãn âm thầm ghi nhớ trong lòng, nếu có cơ hội, nó phải tìm một nhiệm vụ nhà giàu cho ký chủ.

Ở bên kia, mấy cậu ấm giàu muốn có một trải nghiệm cắm trại phong phú, họ còn từ chối sự nhiệt tình của người phụ trách và lên kế hoạch tự mình dựng lều và bếp nướng, tự tay làm, cơm no áo ấm.

Nhưng đáng tiếc, lý tưởng thì rất đẹp đẽ, hiện thực lại rất tàn khốc. Những thanh niên được nuông chiều này làm sao biết tự tay làm, mấy người loay hoay suốt hai ba tiếng đồng hồ, tay chân lấm tấm bùn đất, còn làm cho lều mà mình dựng trở nên bừa bộn.